Vào trong ga, chỉ liếc qua một cái là Hàn Dao
đã thấy một màu xanh mát mắt.
Một nhóm
người đang tập trung ở một chỗ, có nam có
nữ, có điều nam vẫn chiếm đa số.
Bên đó, có
người tinh mắt nhìn thấy Hàn Dao, bèn gọi
cô tới.
Hàn Dạo nhìn người nhiệt tình ấy, đơ ra mất
hai giây rồi mới bước tới.
Cô nhanh chóng
tới nơi, lúc này người vừa vẫy tay chào mới
nhìn rõ mặt cô.
Người đó vô thức thở phù một tiếng.
Tuy
rằng trên mặt cô có vết thương, nhưng thật sự
vẫn rất xinh đẹp.
Cô gái xinh như vậy mà lại
đi nhập ngũ, quả thật là đáng tiếc.
Hàn Dao khẽ gật đầu với những người xung
quanh, xem như chào hỏi với bọn họ, sau đó
đứng ở một bên không nói gì, yên lặng làm
một người vô hình.
Chàng trai vừa chào cô thấy cô như vậy thì
càng có ấn tượng với cô hơn.
Rất lạnh lùng,
hơn nữa trên mặt còn có vết thương, nói
không chừng là gia đình không cho phép mới
bị đánh, đúng là thảm quá đi!
Nếu Hàn Dạo biết được anh ta nghĩ như vậy
có lẽ sẽ đánh người mất.
Con mắt nào của
anh ta nhìn ra cô bị người nhà đánh? Đúng
thật là:
Trong lúc Hàn Dao yên lặng đứng ở một bên,
một vài người khác lục tục đi đến.
Cho đến
nửa tiếng sau, khi không còn ai đến nữa, một
người mang quân hàm Thiếu úy vẫn ngồi ở
một bên mới đứng lên, hô lớn: “Nghiêm!”
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là
nghệt mặt ra giây lát, đến khi hoàn hồn lại
mới chấp hành khẩu lệnh này.
Thấy tất cả
mọi người đều đứng nghiêm, vị Thiếu úy đó
mới lấy ra một bản danh sách và bắt đầu
điểm danh.
Khi tất cả các thành viên đều có mặt đông đủ,
anh ta đưa mọi người lên tàu.
Hàn Dao đi
trong đội ngũ, không nhanh không chậm theo
sát.
Trên mặt người khác kiểu gì cũng có chút
biểu cảm, chỉ có cô là chẳng có một biểu cảm
nào.
Điều này khiến cho vị Thiếu úy đang quan
sát họ nhướng mày lên nhếch lông mày.
Lính
nữ này có chút thú vị đấy.
Cả nhóm lên tàu, nhanh chóng tìm được chỗ
của mình và ngồi xuống.
Người ngồi bên
cạnh Hàn Dao là một cô gái trông có vẻ rất
điềm đạm.
Cô ấy cười thẹn thùng với Hàn Dạo rồi mới
ngồi xuống, Hàn Dao cũng gật đầu đáp lại,
còn người đối diện thì cô không để ý tới.
Vì
hơi buồn ngủ nên sau khi cô gái bên cạnh
ngồi xuống, cô bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thế nhưng, không ai có thể ngăn cản được
nhóm người vô cùng kích động này.
Cô nhắm
mắt được một lát, thật sự đám người này quá
ồn nên đành phải mở mắt ra, lúc này mới
nhận ra người ở vị trí đối diện với cô chính là
người lính nam gọi cô lúc nãy.
Nếu vừa rồi cô không nhìn nhầm thì người
ngồi đối diện cô lúc đầu là một cô gái.
Cô
nhìn anh ta, không có ý định lên tiếng, nhưng
mà người kia đã lên tiếng trước: “Tôi đổi chỗ
với cô gái kia rồi.”
Hàn Dao nhìn anh ta, không nói gì cả.
Anh ta
cũng không ngại xấu hổ, vươn tay phải về
phía Hàn Dao: “Tôi tên là Đường Duy Hy,
Duy trong tư duy, Hy trong hy hy nhượng
nhượng(1).
Cô thì sao?”
(1) Hy hy nhượng nhượng: ồn ào, náo nhiệt.
Hàn Dao chần chừ một chút mới bắt tay anh
ta: “Hàn Dao.”
Có điều cô chỉ chạm vào tay anh ta giây lát là
rút tay lại ngay.
Đường Duy Hy lặp lại tên cô
một lần, gật đầu nói: “Là Dao trong Dao Trì
sao?”(2)
(2) Ở đây Đường Duy Hy nhầm lẽ trong tên
Hàn Dạo thành từ trong Dao Trì.
Dao Trì là
tên gọi một hồ trên núi Côn Lôn.
Trong
truyền thuyết cổ đại, đó là nơi Tây Vương
Mẫu cư ngụ.
“Dao trong dao viễn.” (3)
(3) Dao viễn: xa xăm, xa xôi.
Hàn Dao không muốn nói chuyện với anh ta
cho lắm.
Đúng lúc này, cô gái bên cạnh cô
quay sang, cũng đưa tay về phía cô: “Tôi tên
là Trương Lan Tiếu, rất vui được gặp cô, Hàn
Dao.”
Hàn Dao bắt tay, cười với cô ấy.
Đường Duy Hy ngồi đối diện thấy đãi ngộ
khác biệt này, có vẻ hơi bất mãn: “Tôi nói
chú Hàn Dao, cô kỳ thị giới tính đấy à? Sao
cô cười với cô ấy mà không cười với tôi?”
Hàn Dạo lườm anh ta một cái.
Đồ dở hơi!
Trương Lan Tiếu ngồi bên cạnh che miệng
cười.
“Nói chuyện với anh sẽ hạ thấp đẳng cấp của
tôi, thế nên mong anh im lặng một chút.”.