Vợ Yêu Ngọt Ngào Ông Xã Sủng Lên Trời

Chương 44: Kích Thích






Diệp Tuệ theo sau cha và anh trai đi ra khỏi phòng, trong lòng cô lúc này chứa đủ loại cảm xúc phức tạp.

Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến! người thật sự đứng đầu Tống gia lại là mẹ cô.

Bà mới thật sự là người đưa ra quyết định cuối cùng.

Một người phụ nữ như vậy, khó trách có thể nhẹ nhàng buông bỏ tình cảm mẹ con 18 năm với Tống Khinh Dao.

Xem ra! lo lắng trước đây của cô đều dư thừa rồi!Tống Khinh Dao căn bản không có sức uy hiếp đối với địa vị của cô trong nhà này, chỉ cần cô biểu hiện tốt một chút, rất nhanh liền có thể mượn thế lực Tống gia, tra tấn Cố Đình Bắc, báo thù cho Cố Trì.

Nghĩ đến Cố Trì, đáy mắt cô lại nhuốm một tầng bi thương.


Trong lòng nổi lên xúc động muốn đến phòng bệnh thăm anh, ngắm nhìn khuôn mặt không tì vết của anh, cầm đấy đôi bàn tay ấm áp của anh.

Cô nhớ đến đêm hôm ấy, cái đêm mà cô trao bản thân cho anh, nằm dưới thân anh, mặc anh chà đạp, dưới sự chiếm đoạt của anh, từ trong cổ họng phát ra tiếng nỉ non ngọt ngào.

Trong người cô đột nhiên nóng lên, thật sự! thật sự rất muốn anh nhanh chóng tỉnh lại, cùng cô lăn lộn một đêm.

Cô nhớ hương vị của anh, nhớ mùi tanh thoang thoảng sau khi vậnđộng, nhớ cả thanh âm trầm thấp khẽ thủ thỉ bên tai cô vào đêm hôm đó.

Trì, bao giờ anh mới tỉnh đây?Cơ thể em dưới sự khai phá của anh đã trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, giờ anh hôn mê sâu, ai sẽ an ủi em đây?Mong muốn được nhìn thấy anh ngày càng mãnh liệt, thúc giục đôi chân cô bước nhanh hơn, cô vội vàng tạm biệt cha và anh trai, sau đó lên xe chuẩn bị rời đi.


Sau lưng truyền đến giọng nói với theo của Tống Vũ:"Tuệ Tuệ, sáng mai, vào lúc 9 giờ, Tống gia sẽ tổ chức họp báo, công khai thân phận của em, nhớ đến đúng giờ.

"Diệp Tuệ khẽ gật đầu, sau đó lái xe đến bệnh viện!.

Phòng bệnhDiệp Tuệ bước vào phòng, A Đông sớm đã trở về công ty xử lý công việc, giao lại Cố Trì cho y tá chăm sóc.

Sau khi cô tới, y tá liền rời đi.

Nhìn khuôn mặt yên tĩnh của anh, dù trong lòng đã sớm đoán được anh vẫn chưa tỉnh, nhưng khi thật sự nhìn thấy, vẫn không tránh khỏi thất vọng.

Anh nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng bệch, hai cánh môi khép chặt lại, nhợt nhạt không có chút huyết sắc.

.