Vừa nói xong câu cuối cùng, Tần Quan Cương cùng Diêu Hải Nam quay đầu muốn rời khỏi liền bị hai thủ hạ mặc âu phục đen chặn lại
- Vậy là muốn đi sau? Tần công tử thật là mau quên. Cậu còn chưa thực hiện lời hứa cơ mà
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang, ngay bây giờ sắc mặt Tửu San không còn càn rỡ mà thay vào đó là khuôn mặt vô cùng tàn ác
- Thật vô dụng
Tràn Gia Nhi lên tiếng, ả còn cho rằng có thể làm cho Tửu San thua. Sau đó vì Khải Huấn mà ra tay nói giúp để Khải Huấn có thể để tâm đến ả ta, một bước có thể thành CEO phu nhân của một công ti game lớn hàng đầu thế giới. Nhưng không ngờ tình hình lại chuyển biến như vậy
Sắc mặt của Tần Quan Cương vô cùng khó coi, dù sao thì đường đường cũng là con trai của Tần cục trưởng sao có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy, bây giờ đi không được mà ở lại cũng không xong
- Tửu tổng hay tôi đưa cho anh chiếc Ferrari màu đỏ của tôi?
- Luận về gia thế... À không... Luận về xe... Luận về tiền, Tửu San tôi đều hơn Tần công tử
Giọng nói bá đạo của Tửu San vang lên
- Sủa....
Tần Quan Cương bất đắc dĩ nhìn qua 4 người đàn ông kia. Cả bốn người đều không phải nhân vật tầm thường, đều là nhân vật không thể chạm đến
Tần Quan Cương ngặm đắng nuốt cay, bặm môi sủa 3 tiếng
- Gâu, Gâu, Gâu
Sau đó liền khụy xuống chuẩn bị bò quanh câu lạc bộ
Trong khoảng hai mươi mấy giây, thì đã có mười mấy người xoay quanh xem kịch, còn người chụp ảnh, có cả quay clip.
- Kia không phải con trai vàng của Tần cục trưởng sao?
- Đúng là cậu ta
- Sao lại đắc tội với Tửu tổng?
- Cũng đáng lắm, cho chừa cái tật xem trời bằng vung
Tần Quan Cương đưa cặp mắt đầy sát khí về phía họ, bất giác họ không nói nữa
- Nể tình Tần cục trưởng, cậu có thể đi
Tửu San cười vui vẻ rồi xoay người đi, Diêu Hải Nam giúp Tần Quan Cương đứng dậy. Tần Quan Cương tức giận, hắn đưa ánh mắt căm phẫn về phía của Tửu San, nỗi nhục này hắn sẽ trả lại gấp 10
Kết thúc câu chuyện này với sự hả hê của Bạch Tuyết và Liêu Hiểu Nhiên
Đang trò chuyện một lúc thì Thích Ngọc Phi tựa vào lồng ngực của Lãnh Bạch Ngôn nói nhỏ
- Ngôn, em thấy Khải Huấn thực sự có tình cảm với Bạch Tuyết rồi. Chỉ là anh ấy chưa nhận ra
- Anh sẽ tìm cơ hội để nói rõ với cậu ấy. Về nhà thôi... Anh muốn em
Lãnh Bạch Ngôn dùng giọng nói mê hoặc thì thầm vào tai cô, chưa kịp phản ứng với lời nói của anh Thích Ngọc Phi đã bị Lãnh Bạch Ngôn ôm ra khỏi cửa. Anh quay đầu nói với Quân Phán phía sau
- Cậu không cần theo tôi. Cậu về Lãnh ngục xem Quân Phàn thẩm vấn đến đâu rồi. Sau đó báo cáo với tôi
- Dạ, lão đại! _ Quân Phán nhanh chóng nghe theo
Lãnh Bạch Ngôn lấy chìa khóa xe, anh mở cửa lái phụ cho Thích Ngọc Phi ngồi vào trong xe, rồi bản thân tự ngồi vào ghế lái. Ngồi vào xe, Lãnh Bạch Ngôn quay sang nhìn Thích Ngọc Phi với ánh mắt dịu dàng
- Anh phải làm gì với em bây giờ?
Giọng nói vốn dĩ trầm ổn của anh bởi vì cô mà bị khàn đi. Mỗi lần Lãnh Bạch Ngôn anh ở bên cạnh Thích Ngọc Phi thì anh không thể kiềm chế được sự ham muốn chiếm hữu, Lãnh Bạch Ngôn bá đạo chiếm lấy bờ môi của cô. Thích Ngọc Phi bị nụ hôn của anh làm cho hồn vía lên mây. Cô tựa vào ngực anh thì thầm
- Bạch Ngôn, wo ai ni
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ dịu dàng trong không khí tĩnh mịch ban đêm đã chạm vào trái tim băng giá của anh như một dòng nước ấm chảy vào xương tủy. Lãnh Bạch Ngôn nghe cô nói ba từ này mà trong lòng vui sướng vô cùng. Bây giờ anh mới biết được, khi tình cảm của mình được người mình yêu đáp trả lại có cảm giác như.... Cảm giác đó là hạnh phúc, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng
Vào giờ phút này, chỉ cần hai người yêu nhau, được ở cạnh nhau... Dù chỉ một cái ôm đơn giản, cũng đã hạnh phúc lắm rồi....