Sắc mặt đang lạnh như băng của Lâm Thành Phong chợt dịu dàng hơn, anh yên lặng để nghe những lời nỉ non của Bạch Thanh Dung. Trong lòng anh tựa như có gì đó đang phát nổ.
Anh quay người nắm lấy tay Bạch Thanh Dung dịu dàng nói: “Thanh Dung, em nói gì?” Bạch Thanh Dung nhắm nghiền mắt, đôi môi tái nhợt mấp máy: “Thành Phong, Thành Phong.”
Nghe thấy Bạch Thanh Dung đang gọi tên mình trong lúc mê man, lồng ngực Lâm Thành Phong vừa ấm áp vừa ngọt ngào như được đắm mình trong mật ngọt. Khuôn mặt bình thường vẫn luôn lạnh lùng bỗng lộ ra nụ cười dịu dàng như nước: “Ngoan, gọi thêm lần nữa đi.”
“Lâm Thành Phong, em muốn uống nước, em khát quá.” Bạch Thanh Dung nói đứt quãng, bàn tay sờ soạng xung quanh, muốn tìm vị trí của ly nước.
Đôi tay nhỏ bé không nghe lời kia sờ soạng loạn xạ trên người Lâm Thành Phong, sờ đến mức dấy lên ngọn cỏ ham muốn điên cuồng trong lòng Lâm Thành Phong. anh nhìn cô gái đang ngủ say trên giường rồi cưng chiều nói: “Em ấy à, sao lúc ngủ lại không thành thật như vậy chứ?”
Lâm Thành Phong buông bàn tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung ra, chuẩn bị đi rót cho cô một ly nước, nhưng tay Bạch Thanh Dung càng kéo chặt, cô vội vàng kêu lên: “Lâm Thành Phong, anh đừng đi mà.”
“Ngoan, anh không đi. Anh đi rót nước cho em.” Lâm Thành Phong dịu dàng vỗ vào mu bàn tay Bạch Thanh Dung, cưng chiều an ủi người con gái không an phận trên giường. Trong lòng chợt không nỡ để cô khóc trong mưa lâu như vậy.
Dường như Bạch Thanh Dung nghe thấy lời vỗ về của Lâm Thành Phong, tâm trạng cũng thỏa mái hơn rất nhiều. Cô không tiếp tục nắm chặt lấy Lâm Thành Phong nữa, Lâm Thành Phong cũng cảm nhận được Bạch Thanh Dung đã ngoan ngoãn nghe lời mình.
Đáy lòng Lâm Thành Phong có một cảm giác thỏa mãn và thành tựu. Anh đứng dậy thuận tay ném bộ quần áo ướt nhẹp xuống đất, đi ra gian ngoài rồi rót cho Bạch Thanh Dung một ly nước ấm.
Sau đó dìu Bạch Thanh Dung dậy rồi cẩn thận giúp cô uống nước. Lâm Thành Phong chưa từng dành cho người khác những hành động dịu dàng và cử chỉ cẩn thận kiểu này. Nếu như Bạch Thanh Dung tỉnh lại trong khoảng khắc ấy, cô nhất định sẽ bị say đắm bởi dáng vẻ này của Lâm Thành Phong.
Sau khi giúp Bạch Thanh Dung uống nước xong, Lâm Thành Phong điều chỉnh nhiệt độ trong phòng lên mức cao nhất rồi đắp cho cô một cái chăn dày dặn. Toát mồ hôi khi sốt hoặc cảm lạnh còn tốt hơn uống thuốc nhiều, uống thuốc có khi còn ảnh hưởng đến cơ thể ấy chứ.
Lâm Thành Phong ngồi lặng im trước giường nhìn Bạch Thanh Dung, anh cẩn thận ghi nhớ từng mạch máu trên gương mặt Bạch Thanh Dung.
Ban nãy, khi nghe thấy Bạch Thanh Dung nỉ non gọi tên mình trong lúc hôn mê, Lâm Thành Phong biết được anh cũng có chút địa vị trong tim người con gái này, chỉ là cô quá ngốc, vẫn chưa phát hiện ra thôi.
Điều này càng khiến anh hạ quyết tâm không cho phép cô rời đi, bàn tay to lớn của Lâm Thành Phong vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Dung, dịu dàng nói: “Thanh Dung, đời này kiếp này em ở cạnh anh nhé.”
Người phụ nữ bé nhỏ trên giường không hề đáp lại, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, đều đều của Bạch Thanh Dung.
Đến chạng vạng tối, mưa như trút nước rồi nhỏ dần, tạo thành một cơn mưa nhỏ tí tách. Người trong thành phố Zầm ô đủ màu sắc đi qua đi lại trên đường.
Trên chiếc giường lớn trong căn phòng sang trọng của khách sạn Hilton, Bạch Thanh Dung đã ngủ cả buổi chiều với người đầy mồ hôi đang dần dần tỉnh dậy. Nhìn thấy chùm đèn thủy tinh rực rỡ sang trọng không gì sánh bằng trên trần phòng, trong lòng Bạch Thanh Dung chợt hoang mang.
Đây là đâu, sao cô lại ở đây? Bạch Thanh Dung vội vàng ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, cô nhìn chằm chằm nền nhà bằng gỗ thật và đồ nội thất xa hoa. Chiếc cửa sổ sát mặt đất rất lớn kia có thể có thể quan sát toàn bộ cảnh đẹp của thành phố này, Bạch Thanh Dung lại nhìn bộ quần áo trên người mình.
Hóa ra bộ quần áo mà cô mặc trên người đã không cánh mà bay từ sớm rồi. Hiện giờ cô đang mặc một chiếc áo choàng tắm bằng cotton. Bạch Thanh Dung sờ vào khuôn ngực mình, vừa sờ trong lòng đã phát hoảng, cô không hề mặc áo ngực.
“Trời ơi, tiêu rồi, tiêu rồi! Tên khôn kiếp nào đã lợi dụng mình vậy?” Bạch Thanh Dung ngồi trên giường lo lắng nói. Lâm Thành Phong đang ngồi làm việc trên ghế sofa ở gian ngoài nghe thấy tiếng động của Bạch Thanh Dung trong phòng.
Anh lập tức bỏ lại công việc còn đang dang dở rồi đi vào trong phòng, vừa vào phòng liền thấy Bạch Thanh Dung đang nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt đầy hằn học: “Lâm Thành Phong, lại là anh, anh lại làm gì tôi rồi?”
Người phụ nữ này vừa tỉnh lại đã nổi nóng với anh rồi, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn như khi ngủ nữa. Lâm Thành Phong chợt sầm mặt: “Đúng là người phụ nữ ngu xuẩn, nếu không có anh thì hôm nay em chết trong mưa rồi.”
“Không phải anh về thành phố X à? Hơn nữa anh là người thay quần áo cho tôi sao?” Bạch Thanh Dung cũng đoán được Lâm Thành Phong đem cô về, chỉ là đang suy nghĩ sao Lâm Thành Phong còn chưa đi? Còn xuất hiện ở đây làm gì?
Lâm Thành Phong nhìn chằm chằm người phụ nữ này: “Anh quay về rồi thì ai kéo em ra khỏi cơn mưa?” Lâm Thành Phong định nói vài lời tức giận nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có chút cưng chiều.
Cũng không hiểu vì sao, khi Bạch Thanh Dung nghe thấy câu nói này, cảm giác ngứa ngáy trong lòng lại trở thành xôn xao. Bạch Thanh Dung cụp mắt xuống, khuôn mặt đỏ ửng: “Anh không làm gì tôi đó chứ?”
“Trên người em, còn có chỗ anh chưa chạm vào, anh chưa nhìn thấy à? Anh đã sớm hết hứng thú với em rồi.” Lâm Thành Phong không vui nói, người phụ nữ dịu dàng gọi tên anh khi ngủ đi đâu rồi? Hiện tại cô còn nghi ngờ nhân phẩm của anh nữa?
Sau khi chắc chắn Lâm Thành Phong không đụng chạm đến mình, Bạch Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến mẹ còn đang trong bệnh viện, Bạch Thanh Dung vội vàng rời khỏi giường, tìm kiếm quần áo của mình. Cô phải nhanh chóng quay về, không thể để mẹ cô một thân một mình trong bệnh viện được.
“Đừng tìm nữa, anh ném quần áo của em đi rồi. Ướt nhẹp hết rồi còn mặc kiểu gì hử?” Lâm Thành Phong lười biếng dựa vào khung cửa, nhìn Bạch Thanh Dung với đôi mắt đầy cân nhắc.
Bạch Thanh Dung tức giận nhìn Lâm Thành Phong, cô nghiến răng nghiến lợi tức tối nói: “Anh dựa vào đâu mà ném quần áo của tôi?” Lâm Thành Phong không nói gì chỉ im lặng nhìn cô, anh đi đến chiếc tủ ở đầu giường phía sau lưng Bạch Thanh Dung rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
“Đền cho em, mặc hẳn hoi rồi cút ra ngoài đi.”
Bạch Thanh Dung nhận lấy hộp quà, lịch sự nói một lời cảm ơn rồi đi vào nhà vệ sinh thay quần áo. Không hiểu sao khi nghe thấy Lâm Thành Phong đuổi cô ra ngoài, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Bạch Thanh Dung khẽ cắn môi tự nhủ: Không cần quan tâm anh ta nói gì, con người anh ta sáng nắng chiều mưa, tuyệt đối không được để tâm trạng của anh ta ảnh hưởng tới mình.
Sau khi thay quần áo xong, chiếc váy màu tím liền thân kia khiến Bạch Thanh Dung trở nên rất phong cách, cao quý nhưng không mất đi sự thanh tao. Giây phút Bạch Thanh Dung bước ra khỏi nhà vệ sinh, tận sâu trong đáy mắt Lâm Thành Phong hết sức khen ngợi, anh cảm thấy bộ vấy này rất hợp với người phụ nữ bé nhỏ của anh.
“Cảm ơn bộ váy và chiếc giường của chủ tịch Lâm. Tôi còn có việc, không làm phiền anh nữa.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng lịch sự nói với Lâm Thành Phong đang trừng mắt kinh ngạc nhìn cô. Cô vừa lo lắng Lâm Thành Phong không để cô đi, vừa sợ Lâm Thành Phong sẽ để cô đi một cách dễ dàng.
Lâm Thành Phong lịch sự gật đầu, nghiêng người nhường đường cho Bạch Thanh Dung rồi thản nhiên nói: “Đi thong thả!” Cô đi qua Lâm Thành Phong mà trong lòng có chút mất mát. Không hiểu sao cô có cảm giác đi qua cánh cửa này, e rằng sẽ không được gặp lại Lâm Thành Phong nữa, khi ấy trong lòng cô có chút khổ sở.
Bạch Thanh Dung vừa bước chân ra khỏi cửa thì Cường đã chạy đến rồi. Lâm Thành Phong nghiêm nghị nhìn Cường rồi trầm giọng nói: “Cậu biết nên làm gì rồi chứ?”
Cường gật đầu cung kính nói: “Vâng.” Nói xong, Cường đóng cửa rồi theo sát bước chân của Bạch Thanh Dung.
“Cô Bạch, xin dừng bước.” Bạch Thanh Dung nghe thấy giọng nói của Cường thì dừng bước, cô quay đầu hỏi: “Sao vậy? Cậu có việc gì sao?”
“Cô Bạch, ở đây nhiều người, chúng ta ra đằng kia nói chuyện đi.” Cường dẫn Bạch Thanh Dung đến một gian phòng yên tĩnh của khách sạn Hilton, làm động tác mời với Bạch Thanh Dung: “Cô Bạch, mời ngồi.”
Bạch Thanh Dung lịch sự gật đầu ngồi vào sofa, im lặng chờ Cường nói tiếp. Cường luôn ở bên cạnh Lâm Thành Phong, cậu ta là trợ thủ đắc lực của Lâm Thành Phong. Ở phương diện nào đó, Cường có lúc còn có thể thay mặt cho Lâm Thành Phong.
“Cô Bạch, vậy tôi nói vào thẳng vấn đề nhé. Nghe nói mẹ cô vẫn còn cần tiếp tục trị liệu trong bệnh viện. Tôi tin rằng số tiền mà cô có không dư dả như vậy.” Cường nhẹ nhàng nói.
“Cường, cậu nói thẳng đi!” Câu nói của Cường quả thực đã đụng trúng nỗi đau của Bạch Thanh Dung, hiện tại cô quả thực rất cần tiền, vô cùng cần.
“Cô Bạch luôn là người sáng suốt, sao giờ lại ngốc nghếch như vậy? Người nhà họ Lâm chẳng bao giờ thiếu tiền, chỉ cần cô Bạch chịu khó tình chàng ý thiếp với chủ tịch thì chuyện này còn là vấn đề nữa ư?”
“Cường, đây là ý của chủ tịch Lâm ư?”
“Cô Bạch, cô hiểu lầm rồi, đây chỉ là kiến nghị của tôi với cô Bạch thôi.”
“Cường, tôi sẽ không bán tình cảm của mình lấy tiền đâu.”
“Cô Bạch, cô lại nhầm lẫn rồi. Phụ nữ rồi cũng sẽ phải lập gia đình, phải gả cho ai đó. Gả cho ai cũng giống nhau cả mà, hơn nữa chủ tịch của chúng tôi cũng không tệ! Mà cô Bạch này, cô cũng đăng kí kết hôn với chủ tịch của chúng tôi rồi, nếu như hai người ly hôn, cô sẽ trở thành người phụ nữ từng ly hôn trong mắt người khác. Điều này cũng không có lợi cho cô mà, đúng không?”
“Cường, cậu chuyển nghề làm bà mối từ khi nào vậy?”
Những lời này của Bạch Thanh Dung khiến Cường có chút khó xử, Cường sửa lại áo vest ngoài rồi khách sáo nói: “Cô Bạch, tôi chỉ đứng trên phương diện khách quan mà nói cho cô biết điểm lợi và điểm hại thôi. Còn quyết định ra sao là việc của bản thân cô.”
“Cường, cậu cứ nói thẳng yêu cầu của chủ tịch nhà các cậu, nếu không quá đáng thì tôi sẽ đồng ý.” Bạch Thanh Dung không vòng vo với Cường, cô chỉ muốn nghe điều mấu chốt. Nhưng Cường nói đúng một điều, đó là cô đang rất cần tiền, Lâm Thành Phong lại có tiền.
“Cô Bạch, nếu như cô đã hiểu rõ tấm lòng của chủ tịch nhà chúng tôi, vậy chỉ đành phiền cô bàn bạc với chủ tịch những việc cụ thể rồi.”
“Sao khi nãy Lâm Thành Phong không nói thẳng với tôi mà còn phải mượn lời cậu như vậy?”
Cường chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng đang thầm đáp Bạch Thanh Dung rằng: Còn có thể vì sao chứ? Đương nhiên chết bởi sĩ diện rồi.
“Cô Bạch, nếu cô cảm thấy lời tôi vừa nói hợp tình hợp lý. Bây giờ có thể đi lên lầu cùng tôi để nói chuyện với chủ tịch.”
“Tôi tự đi cũng được, không cần làm phiền cậu.” Lời vừa dứt, Bạch Thanh Dung rời khỏi căn phòng đó, bấm thang máy lên thẳng tầng mà Lâm Thành Phong đang ở.
Bạch Thanh Dung vừa nhẹ nhàng đẩy cửa thì cửa phòng lập tức mở ra. Quả nhiên Lâm Thành Phong đang ngồi đợi cô, khi biết được Lâm Thành Phong vẫn còn hứng thú với cô, trái tim Bạch Thanh Dung đập lỡ một nhịp. Dù phải nhún nhường hơn nữa, chỉ cần có tiền cho mẹ chữa bệnh, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì cô đã rất mãn nguyện rồi.
Lâm Thành Phong vắt chân ngồi trên sofa chính giữa phòng khách một cách thanh cao, ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy. Lâm Thành Phong giơ tay lên, nhẹ nhàng hít một hơi thuốc rồi chầm chậm nhả khói ra, lạnh lùng nói: “Qua đây.”
Bạch Thanh Dung biết lời này nói với cô, cô ngoan ngoãn như một chút thỏ nhỏ ngồi xuống cạnh Lâm Thành Phong rồi cúi thấp đầu nói: “Lâm Thành Phong, nói thẳng đi, anh muốn gì?”
Lâm Thành Phong không hề trả lời câu hỏi của Bạch Thanh Dung, anh lặng lẽ hút một hơi thuốc nữa rồi nhả toàn bộ khói lên mặt Bạch Thanh Dung: “Rất đơn giản, anh muốn em.”
“Tôi có chỗ nào tốt chứ?” Bạch Thanh Dung thẳng thắn: “Bảy trăm triệu, tôi sẽ tiếp tục thực hiện giao ước còn dang dở giữa hai chúng ta. Những chuyện trước kia, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, được không?”
Lâm Thành Phong nhắm hờ mắt nhìn Bạch Thanh Dung: “Có ý gì vậy? Chỉ là một người phụ nữ thôi, em dựa vào đâu mà dám bàn điều kiện với tôi?” Anh chỉ không tiếp xúc với người phụ nữ này vài ngày thôi, vậy mà cô lại dám bàn điều kiện với anh rồi. Anh bắt đầu cảm nhận được cuộc sống sau này của anh dần dần trở lên thú vị rồi.
“Nếu chỉ nói chuyện thì địa vị phải bình đẳng chứ. Anh có đồng ý không? Không đồng ý thì thôi. Cùng lắm tôi lại đến Thiên Đường Nhân Gian là được chứ gì?”
“Em dám?”
“Có gì không dám chứ? Tôi cũng hết cách rồi.” Bạch Thanh Dung hiểu rõ hướng suy nghĩ của mấy người đàn ông như Lâm Thành Phong, mấy người có tiền như anh sĩ diện rất cao. Không đời nào chịu để người phụ nữ của mình bị bán đấu giá ở nơi công cộng đâu.
“Tại sao tôi lại phải mất bảy trăm triệu chỉ để mua em trong vòng vài tháng?” Lâm Thành Phong hờ hững nói.
Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nhìn Lâm Thành Phong, nghiêm túc nói: “Để tôi ở lại bên anh.”