Lâm Thành Phong khẽ hôn nhẹ lên vầng trán sáng bóng của Bạch Thanh Dung, trong đôi mắt đẹp tràn đầy yêu thương. Sau khi đến biệt thự, Lâm Thành Phong trực tiếp ôm Bạch Thanh Dung về phòng ngủ, nhìn quần áo vẫn còn ám mùi đồ nướng trên người Bạch Thanh Dung.
Chân mày khẽ nheo lại, nhã nhặn cởi cởi áo vest bên ngoài của mình ra, xắn tay áo lên, bàn tay to lớn dịu dàng cời từng nút áo trước ngực Bạch Thanh Dung ra.
Ôm ngang Bạch Thanh Dung lên rồi đi vào phòng tắm, cẩn thận đặt Bạch Thanh Dung đang say mèm vào bồn tắm, bắt đầu điều chỉnh nước ấm trong bồn.
“Chủ quán, chủ quán, cho thêm một nắm thịt nướng đi.” Bạch Thanh Dung đang bất tỉnh nhân sự lẩm bẩm nói, Lâm Thành Phong im lặng nhìn Bạch Thanh Dung: “Uống bia cũng say, em đúng là không biết uống mà!”
Lâm Thành Phong bắt đầu tỉ mỉ tắm rửa cho Bạch Thanh Dung, tận tâm như đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật quý giá, cẩn thận từng li từng tí. Cũng chẳng phải lần đầu anh nhìn thấy cơ thể Bạch Thanh Dung, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy thân thể thiếu nữ như nụ hoa chớm nở của Bạch Thanh Dung, con ác ma trong lòng lại không kềm chế được.
Người biết kiềm chế như Lâm Thành Phong, mặc dù anh rất muốn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Sau khi nhanh chóng tắm xong cho Bạch Thanh Dung, anh lau khô cho cô rồi đặt lên giường đắp kín chăn.
Bản thân đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, hôm nay ở cùng Bạch Thanh Dung một ngày trời, mặc dù làm lỡ rất nhiều chuyện của công ty. Nhưng anh quả thực thu hoạch rất nhiều, cũng rất vui vẻ, tiền vĩnh viễn kiếm không hết nhưng vui vẻ chỉ có thể gặp không thể cầu!
Sau khi tắm rồi lau khô tóc xong, Lâm Thành Phong nằm vào trong chăn nhìn Bạch Thanh Dung đang ngủ say, khóe miệng nhếch lên đến độ cong hoàn hảo, sau đó ngủ thiếp đi.
Trung tâm thành phố New York, nước Tỹ.
Cô gái có dáng người uyển chuyển, một tay xách theo một đống túi hàng hiệu, hống hách khoe khoang lắc eo thon nhỏ đi đến hết các trung tâm thương mại. Khuôn mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay đeo một cặp kính râm, dưới sống mũi cao là đôi môi đỏ rực rỡ như hoa bỉ ngạn gợi cảm không gì sánh được.
Cô ta đi đến hết các cửa hàng chuyên bán hàng hiệu, mỗi lần đi ra trong tay đều mang thêm một vài chiếc túi. Đôi giày cao gót Prada cứ kêu lên lộc cộc, khi đi dạo mệt rồi, cô ta đi tới một quán cà phê chồn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cầm điện thoại di động lướt tin tức thuyền thông của của các đài, thấy không có tin về Bạch Thanh Dung, cô ta gọi một cuộc điện thoại: “Lệ Nhã, bây giờ tình hình sao rồi!”
Đầu dây bên kia truyền lại một giọng nữ sang sảng: “Alo! Chị Mẫn Ly, đống ảnh lần trước chị đưa cho em, em đã đưa toàn bộ cho đám chó săn. Không ngờ đám truyền thông lại đưa tin nhanh như vậy!”
Đinh Mẫn Ly chậm rãi khuấy cà phê trong ly sứ, chậm rãi nói: “Tập đoàn Hạ Thị vẫn luôn là tiêu điểm của cánh truyền thông, lần trước chị nghe em nói đến cái cô Bạch Thanh Dung kia. Trong tay chị vừa hay có ảnh chụp cô ta và Hạ Dũng, lúc đó luôn cho rằng có khi có chỗ dùng!”
Lệ Nhã ở đầu dây điện thoại bên kia vui vẻ cười nói: “Thật tiếc quá chị Mẫn Ly. Hiện tại cái cô Bạch Thanh Dung kia đã không tới công ty làm nữa rồi. Em đoán chắc về sau cô ta cũng sẽ không xuất hiện nữa!”
“Lệ Nhã, em là em gái duy nhất của chị, cái cô Bạch Thanh Dung kia ức hiếp chị thì thôi đi, còn muốn trèo lên đầu em, đúng thật là coi chị em mình không ra gì mà.” Đinh Mẫn Ly đặt cà phê sang một bên nói: “Em đừng gấp, cái đó chỉ là một món ăn khai vị cho cô ta nóng người thôi.”
“Trò hay còn ở phía cuối nữa mà.”
“Ôi chị Mẫn Ly, em không nói chuyện với chị nữa. Em phải đi họp rồi.” Tiếng ngắt điện thoại truyền đến, Đinh Mẫn Ly cất điện thoại di động vào túi, bưng ly cà phê lên uống một ngụm.
Trong lòng thầm tán thưởng tính toán bản thân, cô hiểu rất rõ Lâm Thành Phong, loại người như Lâm Thành Phong rất ưa sạch sẽ, đối với phụ nữ cũng vậy. Ảnh Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng cùng ăn đồ nướng cứ như vậy bị truyền thông phơi ra ánh sáng trước mặt mọi người.
Lâm Thành Phong không căm giận Bạch Thanh Dung mới là lạ, chỉ cần giữa họ xảy ra vấn đề thì dù là vợ chồng. Đinh Mẫn Ly cô cũng có cách ngồi lên vị trí cô Lâm.
Nghĩ vậy Đinh Mẫn Ly nhẹ nhàng xoa bụng mình, cười đắc ý!
Trong biệt thự bên hồ Thiên Đàng.
Chị Trịnh giúp việc đang cần mẫn quét dọn nhà cửa, Bạch Thanh Dung ngồi trong phòng sách cẩn thận lên khung cho bức tranh “Con hươu ở vùng tuyết” vẽ hôm qua lại rồi đặt sang một bên.
Bày xong vải vẽ tranh mới, chuẩn bị vẽ cho khách hàng đầu tiên, sáng sớm Lâm Thành Phong đã rời đi, cô mở máy tính ra nhìn thấy cửa tiệm của mình có đơn đặt hàng đầu tiên, ảnh của người mua là một cô bé đáng yêu.
Ngây thơ lộng lẫy, chói lòa như ánh mặt trời. Hôm qua vừa mở cửa hàng, hôm nay đã có khoản thu hoạch đầu tiên, tuy chỉ có ba triệu rưỡi nhưng Bạch Thanh Dung lại rất vui.
Sau khi bày xong vải vẽ tranh, Bạch Thanh Dung nhìn thiên thần nhỏ đáng yêu ngây thơ trong hình rồi cười. Cô cầm bút vẽ và bảng phối màu bắt đầu tô tô vẽ vẽ lên vải vẽ.
Lúc Bạch Thanh Dung vẽ tranh thường không muốn bị người khác quấy rầy, cố ý dặn dò chị Trịnh không cần gọi mình ăn cơm. Một lòng chỉ muốn đắm chìm trong màu nước sặc sỡ, dần dần quên đi tin tức mấy ngày trước.
Gần tối Bạch Thanh Dung mới vẽ xong bức tranh sơn dầu ngây thơ đáng yêu kia, sau khi gọi điện thoại kêu chuyển phát nhanh tới nhà lấy đồ gửi đi. Bản thân thì thoải mái, lại còn rất có cảm giác thành công, đây là bức tranh đầu tiên cô bán đi, tuy chỉ có ba triệu rưỡi, thế nhưng đã rất tốt rồi!
Một ngày ba triệu rưỡi, một tháng là một trăm triệu đó!
Bạch Thanh Dung đi về phòng ngủ thay váy vẽ ra, bên trên nhuộm đầy màu vẽ sặc sỡ xanh xanh đỏ đỏ phải cởi ngay ra để giặt mới được.
Thay quần áo xong, Bạch Thanh Dung nhìn thấy quần áo của Lâm Thành Phong và đồ mình mặc hôm qua trong giỏ để đồ giặt, ánh mắt liền dừng một chút.
“Trời ạ, chắc hôm qua không phải người đàn ông kia cởi đồ cho mình chứ!” Bạch Thanh Dung kinh ngạc, sáng sớm hôm nay lúc ngủ dậy cô cũng không chú ý tới điều này, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến cửa hàng của mình, nhìn đống quần áo cũ trong giỏ mới nhớ hôm qua mình mặc bộ quần áo nào.
Nhìn đống đồ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Dung nóng bừng lên, có thể vào căn phòng ngủ này ngoại trừ cô thì cũng chỉ có Lâm Thành Phong, không phải anh còn có thể là ai.
Nhớ tới thái độ hiền hoà khác thường hôm qua của Lâm Thành Phong, trong lòng Bạch Thanh Dung có chút vui sướng. Bọn họ cũng có thể ngồi ăn đồ nướng uống bia trong gió đêm như người khác, điều này khiến Bạch Thanh Dung có một chút tình cảm không rõ tên đang nảy sinh.
Bạch Thanh Dung cười duyên lẩm bẩm: “Nể mặt hôm qua anh ta tốt như vậy, chuyện cởi đồ cho mình cho qua vậy!” Bạch Thanh Dung cầm quần áo trong giỏ đi xuống lầu dưới.
Chị Trịnh thấy Bạch Thanh Dung ôm một đống quần áo cũ xuống lầu vội vã chạy đến cười nói: “Cô chủ, quần áo này đưa tôi là được rồi!”
Bạch Thanh Dung cười nói: “ChịTrịnh, chị cũng bận bịu cả ngày rồi. Tôi tự giặt được!”
“Ôi, cô Lâm như vậy sao được chứ! Cô sao có thể làm những việc nặng nhọc chứ.” Chị Trịnh cuống cuồng nói.
Bạch Thanh Dung khẽ cười nói: “Được rồi, chị Trịnh đừng xen vào. Tôi tự mình làm!” Bạch Thanh Dung vòng qua chị Trịnh đi thẳng đến chỗ giặt đồ, chị Trịnh đi theo phía sau nói bao nhiêu cũng không có tác dụng nên đành vào bếp làm việc.
Sau khi lanh lẹ giặt sạch quần áo của mình và Lâm Thành Phong rồi phơi xong, Bạch Thanh Dung lại vào bếp giúp chị Trịnh nấu canh.
Bên ngoài cửa sổ vọng đến tiếng động cơ ô tô, Bạch Thanh Dung biết Lâm Thành Phong đã trở về, sau khi đi ra mở cửa cho Lâm Thành Phong, liền nhận lấy áo vest Lâm Thành Phong cởi ra.
“Có thể ăn cơm rồi!” Bạch Thanh Dung cúi thấp đầu dịu dàng nói.
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng gõ đầu nhìn Bạch Thanh Dung, bọn họ kết hôn lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu Bạch Thanh Dung mở cửa cho anh. Trong lòng anh có một cảm giác vui sướng nói không nên lời.
Sau khi ngồi xuống phòng ăn, hai người yêu lặng không nói lời nào mà ăn hết bữa tối, Lâm Thành Phong đến phòng sách làm việc, Bạch Thanh Dung và chị Trịnh dọn dẹp chén đũa.
Lúc Lâm Thành Phong làm việc trong phòng sách, thấy Bạch Thanh Dung đã lên khung cho bức vẽ rồi đặt một bên, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Anh đột nhiên có cảm giác thân thương, hôm nay Bạch Thanh Dung ngoan ngoãn như một con cừu con.
Tuy lúc ăn cơm vừa rồi, bọn họ không nói gì chỉ yên lặng ăn thức ăn nhưng lúc Bạch Thanh Dung mở cửa cho anh, Lâm Thành Phong vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của Bạch Thanh Dung.
Tâm trạng của Lâm Thành Phong khá một chút, xử lí công việc càng thêm thuận lợi, anh nhanh nắm chắc rất nhiều hợp đồng của mấy công ty con. Anh ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, nhìn con hươu hôm qua Bạch Thanh Dung vẽ.
Ngày hôm qua sau khi nghe xong nguyên nhân Bạch Thanh Dung thôi học, Lâm Thành Phong kêu Cường đến trường điều tra tình hình về thầy giáo mà Bạch Thanh Dung nói. Trường học này đã đuổi việc giáo sư đó.
Cường đã đặt công văn đuổi việc ở trong cặp văn bản của Lâm Thành Phong, đối với hai lần Bạch Thanh Dung bị bắt cóc ngoài ý muốn và chuyện cháy nhà, Lâm Thành Phong chỉ có thể tra ra được là Giang Hiếu Thành làm, vì nghĩ đến quyền lợi làm ăn nên anh không thể động đến Giang Hiếu Thành.
Nhưng còn giáo sư đã ức hiếp Bạch Thanh Dung kia, chuyện đuổi việc ông ta đối với anh mà nói chủ như giết chết một con kiên. Lâm Thành Phong còn kêu Cường điều tra rất nhiều chuyện về giáo sư kia rồi đưa cho truyền thông.
Ngày mai, các trang tin tức lớn đều sẽ đưa tin. Loại giáo sư này sao có thể làm thầy người ta chứ, phải phơi bày chuyện này cho công chúng biết mới đúng, nếu không phải vì có giáo viên như vậy, tác phẩm của Bạch Thanh Dung tuyệt đối được coi là nổi bật trong giới nghệ thuật, đáng tiếc quá!
Lâm Thành Phong đang suy nghĩ, cửa phòng sách mở ra “két” một tiếng. Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói: “Lâm Thành Phong, tôi vào dọn phòng sách một chút.”
Lâm Thành Phong nheo mắt nhìn Bạch Thanh Dung thản nhiên nói: “Vào đi.” Bạch Thanh Dung đóng cửa lại đi tới chỗ giá vẽ giữa phòng sách: “Hôm nay vẽ xong vội quá nên quên mất không dọn dẹp, sẽ không làm phiền đến anh chứ?”
“Em dọn dẹp sạch sẽ đi.” Lâm Thành Phong thản nhiên nói: “Lần sau vẽ xong lập tức dọn ngay!”
“Vâng, tôi biết rồi!” Bạch Thanh Dung tỉ mỉ lau chùi màu vẽ bắn tung tóe, hoàn toàn không chú ý tới mấy sợi tóc xòa xuống trước vầng trán sáng bóng của mình.
Lâm Thành Phong lẳng lặng đi tới bên người Bạch Thanh Dung, ngồi xổm xuống dịu dàng vén mấy sợi tóc ra sau tai cho Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung kinh ngạc nhìn Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong nhẹ nhàng cười đáp lại Bạch Thanh Dung.
Đây là lần đầu Lâm Thành Phong cười dịu dàng với Bạch Thanh Dung như vậy, Bạch Thanh Dung cũng bắt đầu không tin vào mắt mình. Nụ cười như gió xuân mà cô tưởng chỉ Hạ Dũng mới có, thì ra Lâm Thành Phong cũng biết cười.
Người đàn ông đẹp trai này cười lên đúng là như gió xuân thổi đến, ngàn vạn cây lê nở hoa. Nụ cười của Lâm Thành Phong khiến trái tim Bạch Thanh Dung đập thình thịch, trái tim kia đập càng lúc càng nhanh như muốn lao ra khỏi cơ thể cô vậy!
“Em nhìn đủ chưa!” Lâm Thành Phong thản nhiên nói, Bạch Thanh Dung cuống quít thu ánh mắt của mình lại, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, cẩn thận lau chùi.
“Chắc em sẽ thấy hứng thú với túi đựng tài liệu này.” Lâm Thành Phong đưa công hàm xử lý giáo sư kia tới trước mặt Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung nghi ngờ nói: “Đây là gì?”
“Em xem một chút sẽ biết.”
Bạch Thanh Dung ngơ ngác mở công hàm ra, sau khi chăm chú đọc xong từng chữ một, khuôn mặt nhỏ nhắn không thể tin được nhìn vào giấy công hàm.
“Là anh ra tay xử lý?” Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong liếc mắt nhìn Bạch Thanh Dung, nghiêm túc nói: “Chỉ là không muốn ông ta lại hại người khác.”
“Cám ơn anh, Lâm Thành Phong!” Bạch Thanh Dung nhìn công hàm đuổi việc giáo sư kia, cảm kích nói. Lâm Thành Phong đứng lên đưa tay kéo Bạch Thanh Dung vào lòng mình trầm giọng nói: “Tôi nói rất nhiều lần rồi, em nghe không hiểu sao?”
Sóng mắt của Bạch Thanh Dung di chuyển, cô mới nhớ ra Lâm Thành Phong không cho phép mình cảm ơn anh, bèn khúm núm nói: “Được rồi, được rồi. Về sau tôi sẽ không nói nữa, nhưng chuyện này thật sự rất muốn cảm ơn anh!”
Bạch Thanh Dung khẽ chui ra khỏi vòng tay của Lâm Thành Phong, nhẹ nhàng nói: “Người như vậy quả thực nên bị xử phạt thích đáng, tránh về sau đi hại người khác!”
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung, trịnh trọng nói: “Bây giờ em là cô Lâm rồi, sẽ không còn ai dám đối xử với em như vậy đâu.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng cười với Lâm Thành Phong, im lặng xoay người đi ra ngoài cửa, sau khi giặt sạch đám màu vẽ dính trên khăn thì ngẩn người trước bồn giặt.
Cô không ngờ Lâm Thành Phong lại đi dạy dỗ giáo sư kia, thay cô báo thù bởi vì những lời cô nói hôm qua. Lâm Thành Phong hôm qua và hôm nay đều đem đến cho cô cảm giác dịu dàng, khiến Bạch Thanh Dung như chìm đắm trong giấc mơ không đành lòng tỉnh dậy.