Vợ Yêu Kiêu Ngạo

Chương 154: Ly hôn




Nơi này đã không đáng là nơi khiến cô lưu luyến từ lâu.

Cô muốn đưa con rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi đau lòng này.

Bạch Thanh Dung không do dự nữa, một mình âm thầm thu dọn hành lý, mua vé máy bay cho mình, chuẩn bị rời đi.



Lúc này, Lâm Thành Phong đang trong quán bar Bóng Đêm, trong bar đèn đuốc sáng trưng, vóc dáng anh đẹp đẽ vô cùng, vừa xuất hiện ở quán bar liền hấp dẫn vô số cô gái trẻ tuổi trong bar.

“Người đàn ông này đẹp trai quá đi… Quá hấp dẫn, nhìn thôi cũng khiến người ta muốn mang thai rồi…” Một cô gái ăn mặc rất hot cắn môi nhìn Lâm Thành Phong, hận không thể lập tức dán tới.

Lâm Thành Phong ngồi một mình trong góc, áo khoác tây trang của anh vắt một nửa trên ghế sofa, cổ áo sơ-mi trắng trên người mở ra, thắt lưng nới lỏng ở eo.

Ánh đèn nhiều màu sắc chiếu trên mặt anh, những đường nét sâu thẳm trên gương mặt ba chiều của anh lúc sáng lúc tối, khí thế lớn mạnh đến mức khiến người ta nhìn thôi đã sợ.

“Anh chàng đẹp trai ra vẻ là nhân vật mới này đã đến đây mấy ngày, lẽ nào cô cũng không xem tin tức tài chính kinh tế sao? Đây là Lâm Thành Phong, là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị vừa mới phá sản… Đúng là quá đáng tiếc… Đàn ông tốt như vậy, một ông hoàng như vậy giờ lại bị giày vò thành bộ dạng này.”

“Phá sản thì sao? Chỉ cần có lớp da tốt cũng có thể khiến tôi không để tâm mà phấn đấu quên mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa vì anh ấy.”

“Cô tỉnh lại đi, cô biết trong quán bar này có bao nhiêu thiếu nữ muốn đổ anh ấy không? Anh ấy ở đây uống rượu một mình cả tuần rồi, phụ nữ muốn đến quyến rũ anh ấy cũng có đến mấy trăm, cô không thấy hầu như tất cả phụ nữ ở đây đều nhìn chằm chằm vào anh ấy sao?”

Trong quán bar, các loại phụ nữ xinh đẹp tinh ranh đều muốn anh coi là món ăn trên đĩa, nhưng mấy ngày trước phàm là có phụ nữ không biết tốt xấu muốn tiến lên làm anh vui lòng, tất cả đều bị khí thế trầm thấp và ánh mắt lạnh như băng của anh dọa cho liên tục rút lui.

Đến đây, không có người phụ nữ nào dám không biết sống chết nữa.

Hôm nay có duy nhất một người không biết sống chết, đó chính là Đinh Mẫn Ly, cô ta ăn mặc vô cùng trong sáng, còn đặc biệt mặc bộ váy mà Bạch Thanh Dung vô cùng thích, chính là để có thể quyến rũ Lâm Thành Phong lên giường cô ta tối nay.

Cô ta cảm thấy mình sắp thành công rồi, dù sao cô ta cũng đã tận mắt thấy Lâm Thành Phong chế giễu Bạch Thanh Dung, thậm chí cô ta còn nghe thấy anh nói những lời ác độc như vậy với Bạch Thanh Dung.

Nếu Bạch Thanh Dung đã cút ra khỏi thế giới của Lâm Thành Phong, vậy thì lúc cô ta trèo lên giường Lâm Thành Phong còn xa nữa sao?

Cô ta yêu kiều xích lại gần ghế sofa của Lâm Thành Phong, cơ thể mềm mại như không có xương nằm lên người Lâm Thành Phong, vô cùng không sợ chết mà cắn môi sáp lại, bàn tay nhỏ bé cũng sờ lên.

Vốn dĩ Lâm Thành Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh uống hơi nhiều, ngực nóng ran, trong đầu đều là Bạch Thanh Dung, hơi thở của Bạch Thanh Dung, sự dịu dàng của Bạch Thanh Dung, sự ấm áp của Bạch Thanh Dung…

Trong hơi thở cũng toát lên mùi hương nhàn nhạt dễ chịu trên người cô.

Như có như không, như gần như xa.

Giống như cô ở ngay bên cạnh.

Đinh Mẫn Ly thấy Lâm Thành Phong không đẩy cô ta ra, mừng như điên lấy di động ra tự chụp, cô ta đắc ý chỉnh chế độ tự quay, để thân thể mình dán vào lòng Lâm Thành Phong, tí tách chụp được mất bức tự quay, tư thế thân mật kia, cho dù ai thấy cũng sẽ hiểu lầm, càng chưa nói đến Bạch Thanh Dung lúc này lòng như tro nguội.

Cô ta không có ý tốt gửi mấy tấm ảnh thân mật này cho Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung đang ở nhà Hạ Dũng, cô vừa mới thu dọn hành lý xong, nhân lúc Hạ Dũng không có nhà, cô muốn âm thầm rời khỏi không một tiếng động, nếu Hạ Dũng biết cô muốn đi, biết cô và Lâm Thành Phong đã ly hôn, chắc chắn sẽ không đồng ý.

Cô để lại cho Hạ Dũng một bức thư tạm biệt, kéo vali hành lý rời đi.

Nhưng đúng lúc này, trong di động truyền đến một tin nhắn, nội dung tin nhắn đương nhiên là Đinh Mẫn Ly khoe ảnh chụp của cô ta.

Trong hình, tay Đinh Mẫn Ly gần như thò vào lồng ngực Lâm Thành Phong, bờ môi đỏ mọng khiêu gợi của cô ta dính sát vào cằm Lâm Thành Phong, cảnh tượng này khiến mắt Bạch Thanh Dung đau nhói, khiến một chút không nỡ và mất mát trong lòng Bạch Thanh Dung hoàn toàn biến mất sạch sẽ.

Cô không hề quay đầu lại mà lên taxi, nhắm mắt lại đón xe rời đi.

Bàn tay nhỏ bé siết chặt di động, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng cho dù như vậy cũng không thể chống cự được nỗi đau xé nát tim gan đang lan tràn.

Từ nay về sau cô sẽ không liên quan gì đến Lâm Thành Phong nữa, cho dù sau này anh ở bên ai cũng không phải là chuyện mà Bạch Thanh Dung cô nên quan tâm, điều duy nhất cô cần quan tâm chỉ có đứa bé trong bụng cô.

Tạm biệt.

Người đàn ông cô dành cả đời để yêu.

Lâm Thành Phong cho rằng người phụ nữ đến gần mình là Bạch Thanh Dung mà anh nhung nhớ, anh tưởng rằng mình uống say rồi nằm mơ, nếu không sao Bạch Thanh Dung có thể xuất hiện trong thế giới của anh.

Nhưng bàn tay to gan kia lại rất không thức thời mà càng lúc càng đi xuống, thậm chí sờ lên thắt lưng quần của anh.

Lâm Thành Phong đột nhiên mở lớn hai mắt, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia, sắc mặt nhất thời chìm xuống đáy: “Là cô?”

“Là em… Vẫn là em mà, không phải anh nói đã nhận ra lòng mình rồi sao? Để em cùng anh được không?” Tay Đinh Mẫn Ly bị Lâm Thành Phong hung hăng siết chặt, khớp xương cũng sắp bị bóp nát, nhưng cô ta lại cố nén sự đau nhức đó, cười nhẹ ngước nhìn.

“Cút! Đừng để tôi nói lần thứ hai.” Hai mắt Lâm Thành Phong đỏ ngầu, tuy men say gần như chiếm đoạt lý trí của anh, anh cũng vẫn có thể phân biệt được rõ người phụ nữ trước mắt này tuyệt đối không phải là Bạch Thanh Dung.

“Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Lẽ nào mọi thứ trước đó anh thể hiện trước mặt Bạch Thanh Dung đều là diễn kịch sao? Anh dùng em để chọc tức Bạch Thanh Dung? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh không sợ em nói tất cả với Bạch Thanh Dung sao?” Trong lòng Đinh Mẫn Ly dâng lên một nỗi hận, cô ta không ngờ đến lúc này rồi mà Lâm Thành Phong còn có thể từ chối cô ta, cô ta bất chấp thể diện dính lấy anh, nhưng lại bị anh đối xử thờ ơ.

Đặc biệt là xung quanh còn có nhiều người nhìn như vậy, sao cô ta có thể mất mặt như thế chứ?

“Tôi khuyên cô quản tốt cái miệng của mình! Sau này cũng tránh xa tôi ra một chút…” Lâm Thành Phong trực tiếp hất Đinh Mẫn Ly từ trên người ngã xuống, thân thể cao lớn đứng dậy, quanh người anh bao bọc bởi một tầng khí đen, cầm lấy áo vest trên ghế sofa liền nghênh ngang mà đi.

Xuyên qua sàn nhảy của quán bar, động tác của anh tự nhiên gây nên một trận xao động ở hiện trường, tất cả mọi người nhìn sang, đương nhiên cũng nhìn thấy sự tức giận và sức ép từ người Lâm Thành Phong.

Đinh Mẫn Ly bị lạnh nhạt, trong lúc nhất thời bị mất mặt, cô ta thẹn quá hóa giận, một tay cầm lấy ly rượu trên bàn ném xuống mặt đất.

“Lâm Thành Phong! Em nhất định sẽ giành được anh! Em tuyệt đối không để Bạch Thanh Dung quay về bên cạnh anh…” Cô ta cắn răng, nắm chặt nắm tay nhìn bóng lưng Lâm Thành Phong rời đi, âm thầm thề thốt.

Cho dù cô ta có tức giận mất đi chăng nữa thì cũng không cho phép mình ngồi chờ chết, đuổi theo Lâm Thành Phong.

Nhưng lại bị nhân viên phục vụ ngăn lại: “Xin lỗi cô, cô đã làm bể ly rượu thủy tinh của quán chúng tôi thì nên bồi thường, cô không thể cứ như vậy mà đi…”

Đinh Mẫn Ly không ngờ lúc này rồi còn có người dám cản đường của cô ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Anh biết tôi là ai không?”

“Chuyện đó… Xin lỗi, ở quán bar chúng tôi, cho dù cô có thân phận gì cũng đối xử bình đẳng.” Nhân viên phục vụ quả thực không biết người phụ nữ hoành hành ngang ngược, thoạt nhìn không có giáo dục này là ai, trong trí nhớ của anh ta cũng chưa từng xuất hiện quý cô quý bà nhà nào lại có bộ dạng này.

“Anh!” Đinh Mẫn Ly tức giận, nhưng nếu cô ta còn kéo dài thời gian nữa thì Lâm Thành Phong sẽ đi mất, không có cách nào chỉ có thể lấy ra mấy trăm nghìn từ túi xách ném vào mặt nhân viên phục vụ: “Của anh đây! Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

“Xin lỗi, ly rượu thủy tinh ở chỗ chúng tôi có giá khoảng năm triệu một ly, cô làm vỡ tổng cộng ba ly, cho nên phải bồi thường mười lăm triệu…” Nhân viên phục vụ khinh thường nhìn mấy trăm nghìn trong tay, không chút khách sáo mà nói.

Đinh Mẫn Ly bị tức đến mức ngực phập phồng, vô số ánh mắt xung quanh đều nhắm về phía cô ta, cô ta không ngờ mình lại mất mặt như vậy.

Thật sự không còn mặt mũi gặp người khác, cô ta kìm giọng cảnh cáo nhân viên phục vụ: “Tôi là ngôi sao Đinh Mẫn Ly! Anh dám nói anh không biết tôi?”

“Chuyện này…” Nhân viên phục vụ bị làm khó.

Bây giờ cho dù là gái điếm cũng tự xưng mình là ngôi sao lớn, càng chưa nói đến một cô gái tùy tiện xuất hiện không rõ lai lịch.

Đinh Mẫn Ly vốn là muốn đuổi theo Lâm Thành Phong, ai ngờ lại bị chặn đường làm lỡ thời gian, chỉ mấy phút này, cô ta chẳng những mất mặt mà còn mất dấu Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong đã sớm không thấy đâu.

Anh một mình đi đến bờ sông, Cường láo xe theo sau vẫn luôn bảo vệ anh, rất sợ chủ tịch nghĩ không thông chuyện gì hoặc là có gì không hay xảy ra.

Lâm Thị phá sản, mọi người phản bội, bây giờ Lâm Thành Phong hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau khổ từ thiên đường rớt xuống địa ngục, từ gia tài bạc tỷ đến hai bàn tay trắng.

“Chủ tịch, có chuyện rồi.” Cường nhận được một cuộc điện thoại, vội vã xuống xe.

Lâm Thành Phong đứng ở bờ sông, không hề bị lời của cậu ta gây chú ý, bây giờ anh chưa đủ chết dở hay sao? Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không thể khiến anh có chút dao động nào. Kết quả dù có xấu đến mấy cũng không tệ bằng việc Bạch Thanh Dung ly hôn với anh.

“Chủ tịch, cô chủ ký vào đơn ly hôn rồi, đồng thời đã mua vé máy bay đi Canada sau hai tiếng đồng hồ nữa, cô ấy sắp đi rồi.” Cường nóng lòng như lửa đốt, cậu ta không muốn thấy chủ tịch tiếp tục nhụt chí như vậy nữa.

Bây giờ anh không có bất kỳ ý chí chiến đấu nào, nếu ngay cả cô chủ cũng rời xa anh, Cường không dám nghĩ tương lai của chủ tịch sẽ biến thành bộ dạng gì.

Lâm Thành Phong mím chặt môi đè nén tâm trạng của mình, ánh mắt anh nhìn về cuối sông, trong giọng nói là sự tang thương vô tận.

“Để cô ấy đi đi. Đi rồi mới có thể không bị tôi làm liên lụy. Bộ dạng hiện giờ của tôi, trước sau đều là kẻ địch, người người đòi đánh, cô ấy theo tôi sẽ chỉ chịu khổ…” Anh khó khăn nói ra những lời này.

Mũi Cường đau xót: “Nhưng chủ tịch… Anh thật sự chắc chắn cô chủ rời xa anh sẽ sống rất tốt sao?”

Lâm Thành Phong không nói gì, trong lòng loạn cào cào, não lại trống rỗng.

“Cô ấy đi tôi mới có thể yên tâm đối phó với Giang Hiếu Thành, tôi sẽ không để cô ấy chịu tổn thương.” Anh cúi đầu nói một cách cô đơn, chòm râu mới mọc bao lấy cằm anh, khiến cằm anh càng thêm góc cạnh.

Mặt trời đã ngả về tây, sắc trời dần dần tối lại.

Cường đứng phía sau Lâm Thành Phong, cảm nhận được sự cô độc trước nay chưa từng có của Lâm Thành Phong.

Nói thật, cậu ta rất đau lòng.

Lâm Thành Phong đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Chỉ còn có hai tiếng đồng hồ nữa là máy bay cất cánh, Cường, cùng tôi đến sân bay một chuyến…”

“Vâng chủ tịch.”