Ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu rọi vào trong phòng ngủ, Bạch Thanh Dung ngồi nửa người trên giường, cúi đầu nghe kể lại chuyện cũ của nhà họ Bạch. Hôm nay, nếu không phải Lâm Thành Phong nhắc đến anh Thanh, Bạch Thanh Dung tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc ông lão hiền lành ở nơi rừng núi kia lại có liên quan phức tạp tới vụ việc cổ phần của tập đoàn.
“Sao vậy? Sao nhìn em như người mất hồn thế? Có manh mối không phải là rất tốt sao?” Lâm Thành Phong ngồi cạnh Bạch Thanh Dung, bàn tay nắm chặt bả vai cô. Lâm Thành Phong không thích nhìn thấy bộ dạng trầm tư suy nghĩ này của Bạch Thanh Dung.
“Chỉ là có chút khó tin mà thôi, em không ngờ một ông lão hiền lành ở trong núi lại có quan hệ với chuyện năm đó. Mà em lại luôn cảm thấy anh Thanh là người tốt…” Bạch Thanh Dung khẽ nói.
Lâm Thành Phong đưa tay vén mái tóc rối bời của Bạch Thanh Dung, thấp giọng nói: “Em mới ở chung cùng ông ta không bao lâu mà đã vội phán ông ta là người tốt sao? Vợ à, trên đời này không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được đâu, biết không?” Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung có tâm tư đơn thuần như vậy, không khỏi có chút phiền lòng, với tính cách đơn thuần này của vợ hắn thì e rằng ngày nào đó cô sẽ phải chịu nhiều thua thiệt.
“Anh nói cho em biết những điều này rồi thì tiếp theo em nên làm thế nào?” Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong, cô không có bản lĩnh như Lâm Thành Phong, cũng không có quyền thế ngập trời như Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong đã có thể điều tra rõ ràng manh mối như vậy thì nhất định hắn đã có kế hoạch cho bước tiếp theo.
“Chuyện cần phải động não đương nhiên là chồng em sẽ làm, em chỉ cần xinh đẹp như hoa đi theo sau lưng anh là được rồi!” Lâm Thành Phong thẳng thắn nói: “Nếu em đồng ý thì em có thể đi với anh tới vách núi, tìm ông ta hỏi rõ chuyện năm đó.”
Bạch Thanh Dung nghe vậy lập tức nói: “Hôm nay được không?” Không nhắc đến chuyện năm đó của nhà họ Bạch thì còn tốt, hiện giờ Lâm Thành Phong nói trắng ra như vậy khiến Bạch Thanh Dung cảm thấy tim cô như bị treo ngược lên cổ họng, hận không thể tra rõ ràng mọi chuyện. Hiện giờ biết được anh Thanh đã từng cứu cô là manh mối lớn nhất, sao cô có thể ngồi yên được?
Nhìn dáng vẻ háo hức của Bạch Thanh Dung, mặt Lâm Thành Phong tối lại. Rốt cuộc trong đầu người phụ nữ này chứa những gì vậy? Chẳng lẽ cô quên rằng hôm nay là ngày thứ hai sau khi bọn họ tổ chức hôn lễ sao? Dựa theo lẽ thường thì đáng lẽ cô phải ở cạnh hắn, hoặc cùng đi tuần trăng mật với nhau chứ, sao lại biến thành đi đến chân núi tìm một lão già thế này?
Lâm Thành Phong lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: “Thu dọn một chút đi, mau chóng trở về trước khi trời tối.” Kết hôn xong thì phải tranh thủ thời gian ở cùng với vợ mình mới đúng, sớm biết thế thì hắn nên đợi đến buổi tối mới nói cho cô biết, quả thật là bản thân tự gây nghiệt mà.
Bạch Thanh Dung không ngờ Lâm Thành Phong lại đáp ứng quá sảng khoái như vậy, cô vội vàng rời khỏi giường, đi đến nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo, sau đó còn cẩn thận lấy một bộ đồ sạch sẽ cho Lâm Thành Phong thay đổi.
“Không ngờ vợ anh lại biết nịnh nọt như thế, trước kia em chưa từng chủ động lấy quần áo cho anh, sau này phạt em ngày nào cũng phải chăm sóc anh rời giường, thay quần áo.” Lâm Thành Phong nói đùa.
Bạch Thanh Dung ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, cảm giác của cô đối với Lâm Thành Phong càng lúc càng phức tạp. Nghĩ đến hành động đêm qua của Lâm Thành Phong, chẳng hiểu vì sao Bạch Thanh Dung lại thấy cảm giác này có chút tuyệt diệu.
Gần xế chiều, Lâm Thành Phong lái xe đưa Bạch Thanh Dung đến chân núi. Cách nhà anh Thanh không xa, hai người lập tức xuống xe, Lâm Thành Phong khóa xe xong nắm tay Bạch Thanh Dung đi đến nhà anh Thanh, giống như một cặp đôi đang yêu nhau tha thiết vậy.
Bạch Thanh Dung để cho Lâm Thành Phong kéo tay mình, nhìn núi rừng trùng điệp, cỏ cây xanh mưới, cô hít sâu vài hơi không khí trong lành trên núi. Rốt cuộc, cô cũng hiểu vì sao rất nhiều người sống lâu ở thành phố đều muốn trở về nơi đồng quê thôn dã, vạn vật trên thế gian này đều quy về bản chất tự nhiên, cuộc sống làm nông thanh tịnh mới là tiêu chuẩn hạnh phúc cao nhất của cuộc sống.
Lâm Thành Phong dường như nhìn ra được suy nghĩ của Bạch Thanh Dung: “Sau này, anh cũng mua một mảnh đất, xây nhà trong núi, chờ con cái chúng ta lớn khôn thì chúng ta sẽ về đó quy ẩn dưỡng già có được không?”
“Không ngờ anh lại có thú vui nhàn hạ như vậy, nhưng làm thế thì cơ nghiệp của nhà họ Lâm phải làm sao bây giờ?” Bạch Thanh Dung cho rằng Lâm Thành Phong chỉ nói đùa với cô mà thôi, nhưng cô không phát hiện ra rằng khi Lâm Thành Phong nói những lời kia thì ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Khi sắp đi đến nhà anh Thanh, nhịp tim của Bạch Thanh Dung đột nhiên đập nhanh hơn. Cô sợ rằng Lâm Thành Phong điều tra sai rồi, cũng sợ rằng nếu như anh Thanh có liên quan tới chuyện năm đó, hơn nữa còn lựa chọn sống trong núi, để cho cô tùy tiện ghé thăm thì liệu ông ta có để ý đến bọn họ không, liệu ông ta có nói cho cô nghe sự thật về chuyện năm đó không?
Khi Bạch Thanh Dung vẫn còn đang suy nghĩ thì bọn họ đã tới trước cửa nhà anh Thanh. Cửa vừa mở ra, Lâm Thành Phong lễ phép gõ cửa báo hiệu cho người trong nhà biết là có khách tới thăm, nhưng gõ một lúc cũng không thấy ai đáp lại, vì vậy Lâm Thành Phong lập tức trực tiếp dẫn Bạch Thanh Dung đi vào trong căn nhà nhỏ.
Sau khi vào nhà hai người phát hiện ra không có ai ở nhà, Bạch Thanh Dung nhìn bốn phía xung quanh, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc cô rời đi. Thật ra điều kiện sinh hoạt của anh Thanh rất kém, kém hơn nhiều những nhà nghèo khó bình thường trong núi, trong phòng chỉ có một tủ nhỏ bày chén là có giá trị, hơn nữa còn giống như một món đồ cổ đắt giá bị người ta vứt đi.
“Hình như không ai ở nhà, hay là ông ta đã rời khỏi nơi này rồi?” Bạch Thanh Dung lo lắng hỏi Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong nhìn lướt qua củi lửa trong bếp lò rồi nói: “Còn có tàn lửa, hẳn là vừa mới đi. Đã tới rồi thì chúng ta cứ chờ thêm một chút đi.”
Bạch Thanh Dung gật đầu đi theo sau lưng Lâm Thành Phong, ngay khi chuẩn bị đi ra khỏi nhà anh Thanh thì cô lại thấy một ông lão tóc bạc cầm theo mấy củ cải trắng đầy bùn đất đi tới.
Anh Thanh ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong, đôi mắt già nua nhìn thẳng vào mắt Lâm Thành Phong. Anh Thanh dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Ồ, không ngờ hôm nay lại có khách tới thăm, nào, vào nhà ngồi đi!” Sau khi anh Thanh vào nhà thì lập tức ném củ cải trắng vào trong hộc tủ, sau đó tìm hai chiếc ghế nhỏ để cho Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong ngồi xuống.
Lâm Thành Phong cũng không chê, trực tiếp kéo Bạch Thanh Dung ngồi xuống. Anh Thanh tìm một chiếc ghế nhỏ khác, ngồi xuống trước mặt Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung: “Cô gái, vết thương lần trước ngã từ trên núi xuống đã đỡ hơn chưa?” Anh Thanh ân cần hỏi thăm Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung cười cười gật đầu: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, lúc đó cũng may gặp được anh Thanh, nếu không thì giờ tôi cũng không thể ngồi ở đây được rồi. Lần này tôi tới đây là muốn cảm ơn ông.”
Anh Thanh nghe xong vội vàng khoát tay, cười nói: “Tiện tay mà thôi, huống chi lần trước cậu đây đã cho tôi và Mắt Kính kia chi phiếu mười bảy tỉ cũng coi như cảm ơn rồi.”
Bạch Thanh Dung ngạc nhiên nhìn Lâm Thành Phong, việc này cô chưa từng nghe hắn nhắc đến. Nhưng nếu anh Thanh và Mắt Kính đã có chi phiếu mười bảy tỉ thì sao hiện giờ lại vẫn sống khổ sở như vậy chứ?
Anh Thanh nhìn ra nghi ngờ trong mắt Bạch Thanh Dung: “Cả cuộc đời tôi đều sống cùng với đất cát, tiền tài cũng chẳng có tác dụng gì với tôi, vì vậy tôi đã đem toàn bộ tiền cho Mắt Kính rồi, có lẽ còn có chút tác dụng. Không ngờ Mắt Kính lại hăng hái như vậy, có số tiền lớn nhưng không tự mình hưởng phúc mà ngược lại còn dựng vài trường học và tiệm thuốc ở trong thôn nữa.”
“Tuy trong núi này có nhiều thôn xóm, nhưng trẻ em trên núi muốn đi học thì đã phải dậy từ lúc trời chưa sáng, còn phải đi rất xa nữa. Người trong thôn muốn xem bệnh nhưng bình thường đều do tình trạng nguy kịch, lại không kịp đi tới bệnh viện nên đã bỏ mạng.” Anh Thanh có chút tiếc nuối.
Nghe anh Thanh nói xong, trong lòng Bạch Thanh Dung âm thầm kính nể Mắt Kính thêm vài phần. Tuy tiền là Lâm Thành Phong đưa cho, nhưng đối với Lâm Thành Phong thì một chút tiền đó căn bản không tính là gì, nhưng đối với một bác sĩ nghèo ở vùng núi thì đó chẳng khác nào kho báu của Alibaba và bốn mươi tên cướp cả.
Nếu đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã sớm cầm số tiền kia dẫn theo người nhà lên thành phố, mua một ngôi nhà tốt để sống qua ngày rồi, nhưng Mắt Kính kia lại cầm số tiền đó giúp đỡ quê hương, chỉ riêng phần thành tâm này của cậu ta cũng để cho người ta kính nể.
“Nếu anh Thanh đã nói không cần cảm ơn vậy thì chúng ta hãy nói chuyện khác đi.” Ánh mắt Lâm Thành Phong nhìn anh Thanh thêm nặng nề, mục đích tới đây lần này của hắn và Bạch Thanh Dung rất rõ ràng, Lâm Thành Phong không muốn hàn huyên thêm nữa, nếu tiếp tục nói chuyện thì có lẽ nửa đêm bọn họ mới về tới nhà.
Anh Thanh lập tức thu hồi lại nụ cười hiền lành vừa rồi, ông nhìn Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong cũng hiểu đại khái mục đích tới đây của bọn họ, chỉ là ông vẫn chưa chắc chắn lắm mà thôi. Sau khi nghe Lâm Thành Phong nói như vậy thì anh Thanh đã chắc chắn suy đoán của mình rồi, chẳng trách sáng nay ngủ dậy đã cảm thấy nóng ruột, mí mắt cứ nháy liên tục.
“Được, chuyện gì tới thì cũng tới… Có chuyện gì thì hai người cứ hỏi đi.” Anh Thanh cũng không quanh co lòng vòng, ông có vài phần áy náy với Bạch Thanh Dung.
“Anh Thanh, anh thật sự có quan hệ tới chuyện cổ phần tập đoàn Bạch Thị ở thành phố Y sao?” Bạch Thanh Dung thấy anh Thanh thừa nhận, sợ anh Thanh hiểu nhầm mục đích bọn họ tới đây nên Bạch Thanh Dung mới hỏi dò.
Bạch Thanh Dung vừa hỏi, ánh mắt anh Thanh như lóe lên điều gì đó, nhất thời cả ba người trong phòng đều không nói gì, chỉ có con gà mái anh Thanh nuôi trong lồng kêu cục ta cục tác mà thôi.
Một lát sau, anh Thanh khẽ gật đầu: “Tôi tên là Uông Hải Đức, trước kia là giám đốc tài vụ tập đoàn Bạch Thị.”
Bạch Thanh Dung nhớ cái tên Uông Hải Đức này, cô nhớ trước kia cha cô thường bàn chuyện cùng một ông chú họ Uông, nhưng trong trí nhớ của cô thì chú Uông kia chân tay nhanh nhẹn, chân bước như bay, mà anh Thanh trước mắt cô lúc này lại có một chân bị thọt, vì vậy Bạch Thanh Dung lập tức chất vấn anh Thanh.
“Anh Thanh, anh và chú Uông có quan hệ gì? Tôi nhớ dáng vẻ khi ông ấy bước đi…” Bạch Thanh Dung không nói tiếp nữa, cô luôn cảm thấy ở trước mặt một người bị khuyết tật nói đến tật của họ là bất lịch sự.
Anh Thanh nhìn Bạch Thanh Dung nói: “Có một số việc không thể nhìn vẻ bề ngoài, trên cuộc đời này chuyện gì cũng có thể thay đổi được.” Bạch Thanh Dung không khỏi tặc lưỡi, lời này sáng nay Lâm Thành Phong vừa nói với cô, hiện giờ anh Thanh lại nói thêm với cô một lần nữa.
Anh Thanh nói xong lập tức đưa tay đặt lên đùi trái của mình, bóp vài cái, chân bị quần vải gai vây quanh trực tiếp gãy ra, Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung nhìn đến ngây người.
Anh Thanh lấy chân gãy từ ống quần ra, đó là một chiếc chân giả. Bạch Thanh Dung kinh ngạc nhìn chân giả kia, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói gì.
Anh Thanh ném chân giả ở một bên nói: “Công nghệ kĩ thuật trong huyện không đủ tiên tiến, chân giả hơi ngắn nên đi lại không thoải mái lắm.”
“Năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Một vụ tranh giành cổ phần thương nghiệp sao lại khiến ông gãy mất một chân?” Lâm Thành Phong tiếp tục hỏi, hắn chỉ điều tra được anh Thanh có liên quan đến chuyện năm đó, nhưng hắn cũng không biết anh Thanh lại chính là giám đốc tài vụ của tập đoàn Bạch Thị, hơn nữa còn bị tàn tật. Hắn mơ hồ cảm giác được phạm vi liên lụy của chuyện năm đó khá rộng…
“Cũng may là chỉ gãy mất một chân, không bỏ mạng già này là đã tốt lắm rồi. Chuyện này tôi cũng không trách được người khác, đây là tự tạo nghiệt thì không thể sống…” Nói đến đây, anh Thanh có chút tiếc nuối thu tay về.
Bạch Thanh Dung càng nghe càng mơ hồ, chuyện năm đó cô chỉ biết là Mộ Duy Thiên đạt được phần lớn cổ phần tập đoàn Bạch Thị, còn chuyện khác thì cô hoàn toàn không biết gì cả. Hiện giờ biết được cấp dưới của cha đã suýt nữa mất mạng thì cô càng thêm tò mò, cô cũng cảm giác mình có thể thu được thông tin quan trọng từ chỗ anh Thanh.
“Hôm nay chúng tôi tới đây để tìm hiểu một số chuyện năm đó… Nếu anh thật sự là chú Uông thì hãy nói cho chúng tôi biết sự thật năm đó đi, sao anh lại suýt nữa mất mạng chứ? Sau đó sao lại xuất hiện ở vùng núi hẻo lánh này? Năm đó một người trẻ tuổi như Mộ Duy Thiên sao có thể một tay che trời được?” Bạch Thanh Dung hỏi toàn bộ những nghi vấn của mình.
Anh Thanh thở dài một hơi: “Dựa vào đám sói con như Mộ Duy Thiên sao có thể nuốt được tập đoàn Bạch Thị lớn như vậy chứ? Đây đều là tạo nghiệt mà…”
Nói xong, anh Thanh lập tức hồi tưởng lại chuyện xưa.