Vợ Yêu Khó Chiều Của Tổng Giám Đốc

Chương 3: Ngồi Cạnh Loại Người Như Anh Tôi Cảm Thấy Không An Toàn !






- Đến rồi này, mau xuống xe đi nào.
Giọng nói của Từ An An làm cô thoát ra dòng hồi tưởng ấy.

Nguyệt Như Ái và Từ An An bước vào quán bar quen thuộc.

Nhân viên ở đây vừa nhìn thấy họ liền vội báo cho ông chủ, bởi hai vị khách này, phải đích thân ông chủ phục vụ.
- Xin chào hai vị tiểu thư, xin mời hai người đi theo tôi.
Nguyệt Như Ái và Từ An An đi theo người phục vụ kia, bàn của họ là chỉ dành cho khách VIP nên số lượng có hạn vô cùng, có khi phải đặt trước cả tuần mới được.

Nhưng với hai quý cô này thì khác, họ đến lúc nào, đều sẵn có bàn VIP cho họ.

Chờ một lúc thì ông chủ nơi này cũng tới – Lục Đình Phong, đàn em của Từ An An.
- Em trai, lâu không gặp.
- Lâu không gặp, sao dạo này không thấy chị tới quán em thế.
- Bận lắm, lâu lâu mới đến được thôi.

Ơ, đồ uống của chị đâu? Đem ra đây nào.
- Vẫn như cũ, 1 Whiskey Sour cho chị, và chị gái xinh đẹp này là 1 Dry Martini đúng không?
- Đúng rồi, mau lên nhé, thêm một dĩa hoa quả nữa.
Nguyệt Như Ái bật cười, quả đúng là người trong mộng của Từ An An có khác, vừa đẹp trai vừa dẻo miệng, cô gái nào mà không đổ cơ chứ.

Mà khổ nỗi, Từ An An kiêu ngạo thích con nhà người ta hết năm này qua tháng khác, mãi chẳng hé lời tỏ tình.

- Nhát thế, vẫn chưa tỏ tình à?
- Chưa, đời nào tao phải tỏ tình trước cơ chứ?
- Không nhanh là mất đấy nhé, hahaha.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa hàng, hình như đang xảy ra chuyện gì đó, tiếng mắng quát rất lớn.

Nguyệt Như Ái và Từ An An liền kéo ra xem.
- Rõ ràng thiếu gia nhà tôi đã đặt trước bàn, nói hết là hết được thế nào? Các người có muốn sập quán không hả?
- Thật xin lỗi, do sơ xuất của bên nhân viên chúng tôi, thật mong các ngài thứ lỗi.
Lục Đình Phong đang ở đó phải cúi đầu xin lỗi hai vị khách kia, không biết đây là nhân vật to lớn nào mà khiến anh phải cúi đầu như thế.

Nguyệt Như Ái ngước nhìn lên…
- A..
Kia chẳng phải là…
Gã trai hôm qua ném cô xuống hồ bơi sao?
Tiếng kêu lên của cô đã thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm người đàn ông kia.

Anh ta thấy cô, trong nháy mắt liền nở nụ cười.
- Hay là, ngồi ghép bàn với hai quý cô này cũng được.
Lục Đình Phong quay sang nhìn Từ An An với ánh mắt khẩn cầu.

Lúc đầu Từ An An không chịu, Lục Đình Phong liền kéo cô ra chỗ khác.

Sau một hồi liền quay lại, không biết Lục Đình Phong đã nói với Từ An An điều gì mà lúc này, cô đã đồng ý một cách vui vẻ.
[…]
Không khí lúc này vô cùng ngại ngùng, không ai nói với ai câu gì.

Lục Đình Phong thấy tình hình không ổn, liền lên tiếng trước.
- À… Mọi người giới thiệu với nhau vài câu đi, dù gì cũng đang ngồi chung một bàn rồi, tiện thể làm quen luôn.
- Xin chào, gọi tôi là Lâm Dương Vũ được rồi.

Không biết, phải xưng hô với hai người đẹp đây như thế nào?
- Tôi là Từ An An, còn đây là Nguyệt Như Ái, bạn thân của tôi, hân hạnh làm quen.
Lâm Dương Vũ lúc này nhìn Nguyệt Như Ái trước mắt, khác với hôm trước, hôm nay vẻ đẹp của cô ấy mang một sự dịu dàng nào đó, làm say đắm lòng người, bao gồm cả anh.
- Tôi có một trò chơi, không biết ai có hứng thú không? – Lâm Dương Vũ tiếp tục lên tiếng.
- Cách chơi như nào, anh nói xem?
- Bốc bài, ai bốc được con lớn nhất, sẽ được sai khiến ba người còn lại.
Tất cả mọi người đều đồng ý tham gia trò chơi này.

Lượt đầu tiên, Từ An An thắng.
- Ừm… Để xem nào..

Lâm Dương Vũ, anh có thể bảo vệ sĩ ra ngoài được không, trông anh ta khá là hung dữ đó.
- Cô…
Vệ sĩ chưa kịp nói gì, Lâm Dương Vũ đã bảo cậu ta ra ngoài.

Lúc này, Từ An An mới nói tiếp:

- Lục Đình Phong, cậu nói thật xem, cậu có đang thích ai không?
- Haha, em chưa thích ai đâu, thật đấy.
- Vậy được, Nguyệt Như Ái, cậu chỉ cần uống một ly Rum Sunset thôi.
Rum Sunset vốn là loại rượu mạnh, mà Nguyệt Như Ái tửu lượng không tốt lắm.

Vừa uống một ly nhỏ thôi, mặt cô đã hồng hồng rồi, nhưng trông như thế càng làm cô đáng yêu vài phần đi.
Trò chơi tiếp tục, lần này, Lục Đình Phong lại là người thắng.
- Lần này tới lượt em nhé, Từ An An, chị cũng khai thật xem, chị có đang để ý ai không?
- Có, nhưng ai còn lâu mới nói.
Lục Đình Phong nghe Từ An An nói vậy mà sa sẩm mặt mày, liền quay sang hỏi Lâm Dương Vũ.
- Lâm Dương Vũ, hay là anh cũng nói xem, cô gái đáng yêu mà anh từng gặp là ai?
- Cô ấy à, tôi mới gặp mới ngày trước thôi.

Cô ấy đâm vào tôi, còn chủ động quyến rũ tôi, thấy cô ấy chủ động như thế, tôi cũng không nỡ từ chối.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, lại thấy một cục tiền trên giường.

Hình như cô ấy nghĩ tôi là loại người nào đó thì phải.
Nguyệt Như Ái nghe Lâm Dương Vũ nói vậy mà mặt đỏ bừng lên, tên đàn ông này, mặt cũng quá dày rồi.

Nói ra không biết ngại hả, làm cô thật muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống cho đỡ ngại.
Lâm Dương Vũ cũng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Nguyệt Như Ái, suýt bật cười.

Cô mèo nhỏ này, bắt đầu xù lông lên rồi.
- Còn chị Như Ái, chị ghét nhất loại đàn ông…
- VÔ SỈ!!!
Còn chưa kịp để Lục Đình Phong nói xong câu hỏi, Nguyệt Như Ái đã hét lớn lên khiến tất cả giật mình, khách hàng trong quán cũng ngoảnh đầu lại nhìn cô.

Lúc này, cô mới chợt nhận ra, mình đang hành động ngu ngốc mất rồi.
- Này, Như Ái, mày có sao không? – Từ An An có chút lo lắng mà hỏi han cô.
- A...!Không...!Xin phép mọi người, tôi vào WC chút..
Nguyệt Như Ái liền chạy vào WC, xõa nước lên mặt.

Trời ạ, cô đang làm gì thế này.

Tự dưng hét lớn như thế, họ sẽ cười vào mặt cô mất.

Nhưng cũng tại tên Lâm Dương Vũ vô sỉ kia mới khiến cô kích động, chuyện đêm hôm đó có gì hay ho mà hắn kể cơ chứ.
Phải mất một lúc lâu, Nguyệt Như Ái mới quay trở lại.

Nhưng ngoài Lâm Dương Vũ ra, thì chẳng còn ai cả.
- Mọi người đâu hết rồi?
- Lần này tôi thắng, nên bảo hai bọn họ ra chỗ khác rồi, 10 phút nữa họ mới quay trở lại.

Trong 10 phút ấy, em ngồi đây, trò chuyện cùng tôi một chút.

Vừa nói, Lâm Dương Vũ vừa dùng tay đập nhẹ xuống ghế, ám chỉ rằng cô ra đây ngồi cùng anh.
Nguyệt Như Ái nén bực tức trong lòng, tự dặn lòng ngồi thì ngồi, có gì mà phải sợ cơ chứ.

Vậy là cô bước tới ngồi cạnh Lâm Dương Vũ, Nhưng dù thế, ngồi cạnh tên vô sỉ này khiến cô ngồi không tự nhiên chút nào.

Lâm Dương Vũ lúc này không nhịn nổi nữa liền bật cười, anh đâu làm gì mà cô mèo nhỏ này xù hết lông rồi.
- Sao em phải cảnh giác như thế? Tôi đâu làm gì em đâu?
- Ngồi cạnh loại người như anh, tôi cảm thấy không an toàn.
- Loại người như tôi, em nói xem là loại như nào?
Nguyệt Như Ái bực tức, không thèm nói gì nữa.

Lúc này, Lâm Dương Vũ tiếp tục ghé sát vào tai Nguyệt Như Ái mà trêu đùa.
- Ngày hôm đó, lúc em quyến rũ tôi, thật sự đẹp lắm đó, nhưng tôi không muốn vấy bẩn em, nên mới ném em xuống hồ bơi.

Em có muốn xem lại video không? Tôi có quay lại đấy.
Nói xong, Lâm Dương Vũ lấy điện thoại ra, mở lại đoạn video Nguyệt Như Ái hôm qua quyến rũ anh.
- Anh, tên vô lại, vô lại vô lại vô lại ! Xóa ngay đi cho tôi mau!!
Nguyệt Như Ái vừa mắng vừa đánh vào người Lâm Dương Vũ.

Nhưng những cái đánh của cô như thể là đuổi muỗi vậy, so với cơ thể anh thì chẳng nhằm nhò gì, cho tới khi thời gian 10 phút đã hết, Từ An An và Lục Đình Phong cũng quay trở lại, Nguyệt Như Ái đứng dậy, rồi vội kéo tay Từ An An rời đi.
Lục Đình Phong quay sang nhìn Lâm Dương Vũ, ánh mắt tràn ngập ý cười.
- Anh làm gì con nhà người ta mà phải vội vã cầm tay vợ tương lai của tôi đi rồi kìa.
- Chỉ là trêu chọc một chút thôi.

Mà không ngờ, nay diễn tốt phết đấy.

Đi đây.
Mèo nhỏ về rồi, anh còn ở đây làm gì nữa.

Còn Lục Đình Phong, cũng không ngờ tổng tài tập đoàn Vũ Hoàng cũng có ngày phải nhờ anh giúp hắn tán gái.
Không sai, Lâm Dương Vũ điều tra mọi thứ về Nguyệt Như Ái, bao gồm cả các nơi hay tới, không ngờ lại là quán bar của bạn thân mình.

Vậy nên đã nhờ Lâm Dương Vũ cùng anh diễn vở kịch kia để có thể ngồi cạnh Nguyệt Như Ái.
Lục Đình Phong cười thầm, cuộc trò chuyện ban nãy anh đều quan sát được hết.

Trông ánh mắt mà Lâm Dương Vũ nhìn Nguyệt Như Ái là anh biết, tên này đã động lòng rồi.
Nhưng có khiến Nguyệt Như Ái động lòng được hay không, mới là một chuyện!