Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 34: 34: 2






Lúc ấy, khi người mai táng làm ra cờ tang đã dựa theo sức lực của hai chị em này, hiện giờ chỉ còn một người, thật sự rất khó.

"Không sao đâu, cháu có thể." Cau mày nhăn mặt, cô nhanh chóng bước tới trước cây cờ rồi từ từ cầm lấy, lúc định khiêng cờ tang nặng trịch lên vai, do không vững trọng tâm mà cơ thể không ngừng lảo đảo về phía sau."Ôi! Ôi! Cẩn thận một chút!" May mắn người mai táng đỡ được: "Cô Tiêu, không được thì cô cũng đừng cầm.""Không sao! Tôi có thể!" Cô cắn chặt răng, thân thể hơi khom xuống, dồn sức khiêng cây cờ lên, đi từ tầng năm tới đường cái, nhưng quá trình này có bao nhiêu vất vả chỉ sợ là có mình cô biết được!Nhẫn nại! Nhẫn nại! Lúc ba còn sống mình còn chưa làm tròn đạo hiếu, bây giờ ba đã mất, ngay cả chút việc nhỏ này cũng làm không được sao? ! "Ưm.

.

.

.

.

." Kêu lên một tiếng, bả vai của cô rõ ràng đã bị đè chảy máu, mặc dù vậy cô vẫn không có ý định dừng lại.Mắt thấy giao lộ ngay tại cách đó không xa, nhưng mấy ngày rồi cô đã quá mức mệt nhọc, hơn nữa cờ tang trên người quá nặng.

‘Rầm’ một tiếng, cờ tang rơi xuống đất: "Ôi trời! Tôi thật vô dụng, tôi thật vô dụng!" Vẻ mặt u oán tự trách mình, đầu cô đổ đầy mồ hôi muốn nhặt cờ tang từ trên đất lên, nhưng vào lúc này, một bàn tay to nâng cờ tang từ một đầu khác lên, cô thoáng sửng sốt, kinh ngạc nhìn qua.

.

.

.

.

."Hình.

.

.


.

.

.

Hình tiên sinh?"Một trong số những người đưa tiễn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, không phải ai khác mà chính là Hình Thiên Nham!Phải biết rằng, trừ con cái của người đã khuất ra, người ngoài cực kỳ không muốn chạm vào cờ tang, chủ yếu là do xui xẻo! Nhưng Hình Thiên Nham không những không tránh xa đội ngũ đưa tiễn này, ngược lại còn chủ động cầm lấy cờ tang làm cô vô cùng cảm động."Cám ơn anh, Hình tiên sinh, còn lại cứ giao cho tôi đi." Cô cảm kích gật đầu, muốn khiêng cờ tang lên lần nữa.Nhưng Hình Thiên Nham cũng không có ý buông tay, Khả Nghiên biết, đây là anh muốn cùng mình nâng cờ, nhưng mà.

.

.

.

.

.Điều này sao có thể chứ? Dù sao nâng cờ tang là một điềm xấu, hơn nữa mình cũng không quen anh.

.

.

.

.Ngước mắt nhìn vào đôi mắt vừa lạnh lùng lại vừa kiên định kia của Hình Thiên Nham, trong lòng Khả Nghiên dần dần sinh ra thiện cảm, ngầm hiểu, cùng anh ném cờ tang vào biển lửa nơi giao lộ.‘Ba.

.

.

.

.

Lên đường bình an.

.

.

.

.

.

Hy vọng người ở trên trời sống hạnh phúc.’ Yên lặng cầu nguyện xong, cô nhìn lướt qua Hình Thiên Nham vẫn chưa từng mở miệng đang đứng cạnh mình.

.

.

.

.


.Người đàn ông này mặc dù lạnh lùng, nhưng hành động trước mắt của anh lại như ngọn lửa ấm áp bao quanh cô.Vài lần gặp anh, anh đều như một khối băng, người khác không thể tới gần; hoặc như là một cơn gió, vội vàng đến rồi vội vàng đi, nhưng cuối cùng lại có thể để lại ấn tượng sâu sắc, làm cho người ta không thể nào quên.Mỗi cái ngẩng đầu nhấc tay của anh đều mang theo sự u buồn nhưng cao quý; mà đôi mắt không ai dám nhìn thẳng kia lại luôn làm cho người ta vô tình cảm thấy áp bách, người khác không dám cãi lời n.Ồ, đúng là một người đàn ông thần bí khiến người khác tò mò, chỉ là.

.

.

.

.

.

Mỗi lần anh xuất hiện, lại nhắc mình nhớ tới những chuyện không muốn nhớ lại.

.

.

.

.

."Hình tiên sinh." Xoay người, cô thản nhiên cúi người với Hình Thiên Nham: "Cám ơn anh.""Chuyện nhỏ thôi." Lạnh lùng thốt ra những lời này, anh xoay người rời đi.Tiêu Khả Nghiên giống như nhớ tới chuyệ gì, kêu anh dừng bước: "Đợi đã.

.

.

.

.

." Khó xử nhíu mày, cô hít sâu một hơi, thử hỏi: "Ngày đó.

.

.


.

.

.

có phải.

.

.

.

.

.

là anh đưa tôi vào bệnh viện không?" Cô cũng không biết vì sao mình lại to gan đoán như vậy, rõ ràng là không có chứng cứ gì, vậy mà lại hỏi ra miệng, nhưng trong lòng luôn có một âm thanh đang âm thầm nhắc nhở mình, người đưa mình đi bệnh viện chính là người đàn ông trước mặt này.Mà Hình Thiên Nham bị hỏi vấn đề này, trong đôi mắt sâu hút lóe lên một tia sâu xa, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tôi cũng không nhớ rõ." Rồi bước từng bước rời đi.

.

.

.

.

..