Mang theo một áo sơ mi và quần jean, cô rời cửa hàng tiện lợi.
Trên đường đi, thỉnh thoảng cô gặp vài người trong khu phố, do cô không nói được nên chỉ có thể gật đầu chào.“A, cô gái có nhìn thấy người trong bức ảnh này không?”“Không có.”Đột nhiên, ở phía trước có vài người đàn ông mặc vest đen, bọn họ đang cầm ảnh và hỏi từng người qua đường.Khả Nghiên đột nhiên dừng bước, chẳng lẽ đám người áo đen đó muốn tìm là…? Đang suy nghĩ, đúng lúc có một người đi đến trước mặt cô: “Cô gái, có nhìn thấy qua người trong bức ảnh?” - Ngẩng đầu nhìn lên bức ảnh, quả nhiên là người đàn ông yêu nghiệt đó ở trong nhà.Đám người áo đen này vẫn chưa hết hi vọng sao? Giữa bọn họ rốt cuộc là có ân oán gì, đám người này sao phải vất vả đi tìm một người như vậy?Nếu như bọn họ phát hiện ra người đàn ông yêu nghiệt đó đã từng sống ở chỗ mình, thì có phải là mình sẽ gặp xui xẻo không? Nếu như…Nếu như bây giờ mình nói ra tung tích của anh ta cho bọn họ, thì chuyện này cũng không có liên quan gì đến mình nữa? Mà còn có thể hoàn toàn xua đuổi người đàn ông đó đi, chẳng phải là tốt nhất cho cả hai bên sao?“Có gặp qua không?” - Câu hỏi gay gắt của người đàn ông làm gián đoạn suy nghĩ của Khả Nghiên, cô giả vờ suy nghĩ rồi cô khẽ lắc đầu và mỉm cười xin lỗi.“Đi, đi hỏi người khác.”“Dạ.”Thấy nhóm đàn ông đó không còn nghi ngờ gì nữa, cô khẽ thở dài một hơi và nhìn lại bọn họ.
Hy vọng đánh cược của mình là đúng.
Quay người đi, nhanh chóng quay về đến nhà.
Lúc này cô vừa mở cửa ra…“Được, tôi biết rồi, chúng tôi nhanh chóng đến ngay.” - Chỉ nghe được âm thanh của người đàn ông yêu nghiệt truyền đến.
Tiếng Anh? Đáng chết, anh ta không phải là không biết tiếng Anh sao? Quả thật quá xảo quyệt.Đẩy cửa và nhìn vào trong phòng, nhưng vẫn chỉ có một mình anh ta, vậy vừa rồi anh ta đang nói chuyện với ai? Cô lạnh lùng bắt gặp ánh mắt hơi cúi xuống của người đàn ông, cô lạnh lùng ném quần áo qua, xua tay ra hiệu anh mau thay quần áo.“Ồ, thẩm mỹ quá tệ.” - Người đàn ông nhặt quần áo lên, liếc nhẹ rồi vênh váo bước vào phòng ngủ.
Người đàn ông xảo quyệt này, mua quần áo cho anh ta xong đến một tiếng cám ơn cũng không có, mà còn chế nhạo thẩm mỹ của mình?Ngồi trên ghế sofa, cô thầm tức giận.
Một lúc sau, người đàn ông mở cánh cửa lùa của phòng ngủ, dựa nửa người vào khung cửa, chậm rãi nói: “Tiểu thư, lẽ nào cô chưa từng mua quần áo cho nam sao? Đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng độ dài chỉ đến nửa người, cúc áo không cài được và tay áo quá ngắn.
Cuối cùng chỉ có chiếc quần jean là rất vừa vặn.Cô không thể nhịn được mà bật cười, không hiểu sao cơn giận của cô lại biến mất khi nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như thế này.“Ôi trời, không phải là cô cố ý mua cái áo nhỏ như vậy cho tôi mặc chứ?” - Người đàn ông nói xong, đôi mắt tinh tường kia giật giật, như thể đang tỏa ra điện năng cao.Thu lại nụ cười, cô khinh thường nhìn người đàn ông, cầm giấy bút lên viết: “Tôi mua quần áo cho anh xong rồi, anh nên nhanh chóng rời đi.”“Cô nhẫn tâm kêu tôi đi như vậy sao?” - Mở rộng hai tay và nhìn xuống toàn bộ cơ thể của mình.
Nếu anh ta đi ra ngoài như vậy, không chờ đám người đang tìm anh ta đến thì đã bị cảnh sát bắt đi rồi.“Chuyện này không liên quan đến tôi.”“Nhưng mà…” - Trong mắt lóe lên một tia gian xảo, anh ta chậm rãi đi tới trước mặt Khả Nghiên, vươn tay nâng cằm cô lên, lạnh lùng nói: “Nếu tôi thật sự đi ra từ cánh cửa này, e rằng sẽ có liên quan đến cô đấy."Uy hiếp.
Anh ta là đang uy hiếp mình.
Xem ra anh ta đã biết chuyện đám người kia vẫn đang ở bên ngoài tìm anh ta.
Khuôn mặt cô trầm xuống, lông mày lá liễu gần như cau lại, cô đột nhiên hất tay người đàn ông ra và tiếp tục viết: “Anh muốn như thế nào?”.