Dụ Khả Hân đặt thìa canh trên môi anh, Ngạo Dạ Phong bướng bỉnh không hé miệng, Dụ Khả Hân chỉ cười nhìn anh, tay vẫn không nhúc nhích, cuối cùng Ngạo Dạ Phong yếu lòng, há mồm uống hết.
- Tôi tự làm! – Anh đưa tay muốn lấy canh, lại bị cô tránh đi.
- Để em giúp anh ăn đi, trước kia lúc anh ngã bệnh, không phải em luôn chăm sóc anh như vậy sao, chẳng lẽ anh quên hết rồi? - Dụ Khả Hân vẫn luôn mang theo gương mặt dịu dàng. Cúi đầu nhẹ nhàng khuấy canh trong chén, thản nhiên nói - Nghe nói, tiểu nha đầu kia là vợ chưa cưới của anh, bụng đói ăn quàng từ khi nào vậy, cả một cô bé cũng không tha.
Ngạo Dạ Phong nhíu mày:
- Là ông nội an bài. Cô ấy là cháu gái bạn tốt của ông nội, được nhà tôi nhận nuôi. Có thể ông nội muốn chăm sóc thật tốt cho cô ấy cả đời, nên mới kiên quyết tác hợp cho chúng tôi thành một đôi.
Dụ Khả Hân vừa nghe Ngạo Dạ Phong nói vậy, cười càng quyến rũ hơn:
- Như vậy, không phải vì anh thích tiểu nha đầu đó nên mới ở chung với cô ấy.
- Dĩ nhiên không phải, trong mắt tôi cô ấy chỉ là một cô bé thôi, tôi đối với người như thế không có chút hứng thú. - Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt nói, mà lúc này Trần Vũ Tịch đứng bên ngoài cũng nghe được tất cả, hung dữ cắn môi dưới, đôi tay nắm chặt, sau đó cười lạnh một tiếng. Thì ra trong mắt Ngạo Dạ Phong cô là như thế .
Người quá ngốc, quá ngây thơ vẫn là cô.
Những thứ cô mua được, ném vào thùng rác.
- Phong. . . . . . chúng ta ở chung một chỗ lần nữa được không?
Lời nói của Dụ Khả Hân vừa vang vọng bên tai, Trần Vũ Tịch đã xoay người chạy ra khỏi bệnh viện. Cô không nghe được câu trả lời của Ngạo Dạ Phong, nhưng cô đã biết được đáp án. Đó là người Ngạo Dạ Phong thích nhất, dù không biết bọn họ từng vì cái gì mà phải chia tay, nhưng từ ánh mắt của Ngạo Dạ Phong có thể nhìn ra, anh rất quan tâm cô ấy.
Vì không muốn để cả nhà và ông nội biết chuyện này mà lo lắng, Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong thỏa thuận với nhau, nói rằng Ngạo Dạ Phong phải đi công tác một khoảng thời gian! Ngay sau đó anh ta sẽ an tĩnh nán lại bệnh viện hơn một tháng, a. . . . . . cảm thấy có khả năng này sao?
Ngạo Dạ Phong nhân cơ hội này, ở bên ngoài điên cuồng ra sức chơi hơn nửa tháng mới trở về. Lần này anh hoàn toàn có lý do, khỏi cần mỗi buổi tối phải về nhà đúng giờ.
Trần Vũ Tịch biết Ngạo Dạ Phong là hạng người gì, cũng biết mình trong lòng anh ta có địa vị gì, sau khi có thể hiểu thật rõ hai điểm này, cô biết người đàn ông kia hoàn toàn không phải là người mình có thể thích, cho nên bắt đầu từ từ buông anh ra.
. . . . . .
- Ngạo Dạ Phong, anh nhanh lên một chút em còn phải đến trường! - Trần Vũ Tịch mang theo cặp sách từ trên lầu chạy xuống, Ngạo Dạ Phong vẫn ngồi trước bàn ăn chậm rãi ăn cơm. Trần Vũ Tịch dừng một chút trong phòng khách, nhìn Ngạo Dạ Phong - Em chờ anh trên xe, nếu tới trễ thì anh tự mình giải thích với giáo viên đi.
Vừa dứt lời, Trần Vũ Tịch liền xoay người chạy ra ngoài.
Mới vừa ngồi lên xe, Trần Vũ Tịch liền lấy máy tính bản từ trong cặp sách đeo trên lưng ra, mở máy rồi điền mật mã vào. Để có thể liên lạc với Mạc thủ trưởng bất cứ lúc nào, gửi tài liệu cô tìm được ở đây và nhận thêm tài liệu, Trần Vũ Tịch đặc biệt mua chiếc máy tính bảng này. Dù lấy cớ là vì học tập, nhưng phần lớn thời gian cô đều dùng để thu thập và chỉnh lý tài liệu .
Do Ngạo Dạ Phong ở lại bệnh viện một thời gian rất lâu, nên Trần Vũ Tịch gần như lật tung phòng của anh ta một phen, lấy được trong máy tính của Ngạo Dạ Phong mấy đồ án về tổ chức Bò Cạp Đen, còn có cả về người đàn ông kia.