Ngạo Dạ Phong nửa ngồi trên mặt đất, lau một chút máu ở khóe miệng:
- Mặc dù dáng dấp em rất xấu, nhưng vẫn có thể gả ra ngoài, nếu bị hủy dung nhan, không phải là đã hỏng trong tay anh sao!
Trần Vũ Tịch không biết nên khóc hay nên cười:
- Ngạo Dạ Phong, lúc này mà anh còn có tâm tình nói đùa.
Ngạo Dạ Phong có chút thở hổn hển, từ mặt đất đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông kia:
- Thấy tôi bị đánh như vậy thì vui vẻ sao? Không phải anh cũng từng có kinh nghiệm bị người khác đánh chứ, nói vậy thì khi đó anh so với tôi còn thảm hại hơn rồi.
Nhìn nụ cười âm u của Ngạo Dạ Phong, người đàn ông nắm tay thành quả đấm thật chặt, hung dữ nhìn hắn chăm chú.
Nhớ tới chuyện mười năm trước, anh bị đuổi ra khỏi Ngạo gia thế nào, trong lòng hận rất muốn giết bọn họ, nhưng anh không muốn bọn họ được lợi quá như vậy, anh muốn nhìn bọn họ khổ sở, khổ sở hơn so với anh lúc trước.
- Chàng trai, nếu như anh thông minh, thì vào lúc này cũng không nên nói những lời như vậy! Anh biết chủ nơi này là ai chăng? - Ngô Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong cười lạnh.
Ngạo Dạ Phong khẽ thở dài, có một chút đau đớn chậm rãi đến trên người.
- Tôi có thể ở lại, thế nào cũng được, để cô ấy đi đi.
- Không cần! - Trần Vũ Tịch một mực cự tuyệt.
Ngạo Dạ Phong liếc nhìn Trần Vũ Tịch:
- Đến lúc nào rồi còn giở tính khí trẻ con ra nữa, chẳng lẽ em thật sự vừa ý người đàn ông này quá rồi, muốn được anh ta. . . . . .
- A ~~ đau quá! Trần Vũ Tịch em muốn chết hả? - Ngạo Dạ Phong giữ chân của mình lại, nhíu mày, lúc này mà Trần Vũ Tịch còn dám đánh hắn.
- Ngạo Dạ Phong, tôi cho anh biết, mặc dù anh làm tôi vô cùng chán ghét, nhưng Trần Vũ Tịch tôi không phải loại người tùy ý bỏ người khác lại để trốn chạy, chớ xem thường tôi!
Ngạo Dạ Phong cười một tiếng, một tay duỗi ra bắt lên vai cô:
- Không hổ danh là cháu dâu tương lai của Ngạo gia chúng ta, điểm này thật giống anh.
- Cắt. . . . . . - Trần Vũ Tịch liếc hắn một cái - Đừng đánh đồng tôi với anh, chỉ số thông minh của hai ta không
cùng một cấp bậc.
- Lúc này còn có thể liếc mắt đưa tình, xem ra đúng là các người quá xem thường tôi rồi. - Ngô Duẫn Kỳ khoát tay chặn lại. Xung quanh Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong lại xuất hiện bốn năm người, cộng thêm mấy người kia ban nãy, bọn họ là hai so mười.
- Vũ Tịch, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. - Ngạo Dạ Phong điều chỉnh sắc mặt, chăm chứ nhìn người ở xung quanh.
- Đừng ngây thơ, anh cảm thấy anh ta sẽ dễ dàng thả tôi đi sao? Lạt nữa tự bảo vệ mình cho tốt, tôi đánh nhau sẽ không để ý tới anh. - Trần Vũ Tịch dựa lưng vào Ngạo Dạ Phong, nhìn chằm chằm đám người nóng lòng muốn xông lên.
Ngạo Dạ Phong bật cười, lúc này cô vẫn có thể nói ra lời nói nhẹ nhàng như vậy, cô gái nhỏ trước mắt hắn thật sự là con gái sao? Tại sao không hề cảm thấy cô đang sợ một chút nào?
“Chẳng lẽ không phải là cô ấy sợ hãi trốn trong lòng ngực mình, run lẩy bẩy mới là phản ứng bình thường sao?”
Chẳng lẽ. . . . . . Con mắt Ngạo Dạ Phong liếc nhìn tới trước ngực Trần Vũ Tịch, thật là con gái sao?
- Trở nên ngông cuồng như vậy từ lúc nào thế, ngay cả tôi em cũng không đánh lại.
- Câm miệng!
Người xung quanh đã bắt đầu từng bước từng bước ép sát tới chỗ bọn họ.
- Vũ Tịch, hỏi em một vấn đề chuyên môn.
- Cái gì?
- Đánh nhau, trong tình huống yếu thế hơn, hơn nữa còn là tình huống biết mình hoàn toàn không thể thắng, thì đánh như thế nào mới có thể làm khiến em thua mà trong lòng cũng sảng khoái đây?
Nghe Ngạo Dạ Phong nói, nhất thời Trần Vũ Tịch nở nụ cười, ha ha ha cười không ngừng.
- Đầu em chấn động sao, cười cái gì.
Vấn đề này còn phải hỏi nhiều, cũng tương tự như một màn đã xuất hiện qua ngay từ lúc vừa bắt đầu.