Trần Vũ Tịch chợt nhíu mày, nhìn anh:
- Vậy anh cảm thấy, tôi nên có thái độ như thế nào đối với người bắt tôi đến cái chỗ này mới tính thích hợp?
Thật ra thì không phải Trần Vũ Tịch không có hứng thú với anh, mà là cực kỳ có hứng thú. Từ Ngạo gia hoàn toàn không điều tra được thông tin về tổ chức Bò cạp đen, mà người đàn ông này chẳng biết tại sao lại xuất hiện, hơn nữa còn nhằm vào Ngạo gia, có thể có quan hệ với tổ chức Bò cạp đen không đây?
Đang lúc Trần Vũ Tịch suy nghĩ về vấn đề này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trần Vũ Tịch nhất thời nhíu mày, cúi đầu nhìn xem quả nhiên là Ngạo Dạ Phong.
- Nghe điện thoại đi, nói cho anh ta biết em đang ở đâu. – Người đàn ông cười một tiếng nhìn Trần Vũ Tịch chằm chằm.
Trần Vũ Tịch quả quyết đem điện thoại tắt đi.
- Ngại quá giờ tôi mới chú ý, tôi không biết mình đang ở đâu.
- Anh dùng loại biện pháp này là không muốn để anh ta tới nơi này, hoàn toàn vô dụng. Hình như không phải anh rất rõ rằng thế lực của Ngạo gia đến cùng lớn thế nào sao, tìm được anh chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
- Nếu anh muốn đối phó với Ngạo Dạ Phong, trực tiếp đi tìm anh ta không được sao, anh bắt cóc tôi làm cái gì, tôi với anh không có ân oán gì cả. - Trần Vũ Tịch nhìn anh chằm chằm. Trên người đàn ông này tản ra một loại uy hiếp, loại uy hiếp này khiến cô có cảm giác lo lắng.
Vả lại, thật sự cô cũng không muốn làm Ngạo Dạ Phong gặp phải nguy hiểm, nhưng ngoài anh ta ra, còn ai có thể tới cứu cô đây.
Khoảng thời gian Trần Vũ Tịch mất hồn, người đàn ông đã đi tới trước cô, cúi người nhìn cô, cơ thể Trần Vũ Tịch dán chặt ghế vào sa lon sau lưng, theo dõi anh.
- Tôi muốn biết, vị hôn thê của hắn, nếu bị người đàn ông khác xâm phạm ngay trước mặt hắn, hắn sẽ như thế nào.
Cả người Trần Vũ Tịch kinh hãi, đứng dậy muốn chạy, lại bị anh một tay kéo lại đè ở phía dưới:
- Vừa mới ung dung mà? Lúc này muốn chạy, em cảm thấy bằng một mình em có thể chạy ra khỏi nơi này sao?
Trần Vũ Tịch ra sức nuốt nước miếng, cô thật sự bắt đầu hối hận vì nhận nhiệm vụ nà. Tại sao động một chút là lấy trong sạch của cô ra nói chuyện, còn có. . . . . . Muốn ở trước mặt Ngạo Dạ Phong, bị người đàn ông khác đè lên, còn không bằng dứt khoát để cho cô chết luôn cho xong.
Thừa dịp người đàn ông nói chuyện, Trần Vũ Tịch há miệng cắn lên cổ tay anh, chạy cũng chết, không chạy cũng chết, vậy không chạy mới đúng là đứa ngốc.
Người đàn ông nhất thời cau mày, bất thình lình rút tay về, Trần Vũ Tịch từ trên ghế salon né ra, chạy ra ngoài, người đàn ông không đuổi theo cô mà nhìn cổ tay mình, một cái dấu răng thật sâu. Trần Vũ Tịch mới chạy đến cửa, cơ thể ngẩn ra, từ từ lui về phía sau trở lại bên trong.
Phía ngoài có hai người chỉa súng về phía cô, từng bước từng bước dồn cô vào phòng khách.
- Đi ra ngoài! – Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Tịch - Dù sao cũng không chết, sợ như vậy làm gì? Chẳng lẽ em chưa từng cùng đàn ông.. . . . .
- Câm miệng! - Trần Vũ Tịch thật sự nhịn không được nữa rồi, đây rốt cuộc là cái quái gì đây - Tôi vốn cho rằng Ngạo Dạ Phong là tên khốn kiếp nhất trên thế giới này, không ngờ anh so với anh ta còn ghê tởm hơn.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống sâu hơn:
- Tiểu nha đầu, không phải tôi đã nói với em, đừng có dùng cái giọng như vậy nói chuyện với tôi rồi sao?
- Tôi cũng đã nói với anh, tôi không phải là tiểu nha đầu.
Ngô Duẫn Kỳ đột nhiên nắm tay lại thành quả đấm, đây là lần đầu tiên anh bị nha đầu nhỏ như vậy làm tức giận đến muốn giết người.
- Cô bé cứng đầu cứng cổ như em, vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, hiện tại để chú đây dạy cho cho cô bé hiểu biết phép tắc. - Nói xong Ngô Duẫn Kỳ đá tới Trần Vũ Tịch một cước, anh tin một cước này tuyệt đối có thể làm cho cô nửa ngày không nói ra lời.