Anh buông cô ra, hai người bốn mắt nhìn nhau với, trong cặp con ngươi thâm thúy mang theo tia áy náy: "Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh thật sự có chút rối loạn."
Anh cười khổ một tiếng: "Anh cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì là anh không thể đối phó được, nhưng đến bây giờ anh mới biết được, thì ra khi đối mặt với tình yêu anh gần như cái gì cũng không làm được. Trong khoảng thời gian này anh lạnh nhạt với em, thật xin lỗi! Anh đang suy nghĩ một chút chuyện, nhưng quyết định ban đầu của anh vẫn không thay đổi, tình cảm của anh đối với em vẫn như cũ, anh muốn ——"
Nam Cung Thiến lấy tay chặn miệng của anh lại, không để cho anh nói hết lời, cô lo lắng anh sẽ nói ra cái gì đó, đánh tan hoàn toàn quyết định mà cô cho là chính xác nhất, cũng là biện pháp duy nhất có thể giải quyết vấn đề trước mắt.
Cô không muốn làm cho chính mình đau khổ, Die nd da nl e q uu ydo n càng không muốn nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ rơi vào tình thế khó xử.
"Em hiểu, em thật sự hiểu, tất cả đều hiểu hết. Trước kia em luôn cho là em không hiểu anh, không hiểu rõ anh, nhưng mà hiện tại không giống như vậy." Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: " Nếu em nói, bây giờ anh ở trước mặt em gần như là trong suốt, thì anh có tin không? Em có thể nhìn thấu tất cả tất cả của anh."
Cô thả tay xuống, xoay mặt không dám đối mặt với ánh mắt của anh: "Còn nhớ rõ ước định ba tháng trước của chúng ta không?"
Ngô Duẫn Kỳ trầm mặc không nói , Nam Cung Thiến tiếp tục nói: "Ba tháng đã qua, em nghĩ là nên làm tổng kết một chút rồi đúng không." Nam Cung Thiến cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn anh: "Em cảm thấy chúng ta không có thua cũng không có thắng, nhưng mà em lại không muốn bắt anh trở về nữa, anh đã làm rất nhiều chuyện, đối với xã hội mà nói đều là chuyện tốt, anh nên tiếp tục phát huy. Mặc dù dinendian.lơqid]on Ngạo Dạ Phong đã từng nhắc nhở em nên làm như thế nào, nhưng trên thực tế, trước đó em cũng đã sớm nghĩ như vậy, em tin tưởng anh còn có thể làm được nhiều chuyện hơn, anh cũng có thể vượt qua chính mình mà sống một cuộc sống anh mong muốn. Bình thản, an tĩnh, lại phong phú. Mỗi người cũng nên sống như vậy, ha ha ——"
Nam Cung Thiến rất nhanh đã không biết mình nên nói cái gì.
"Còn nữa —— Sophie, cô ấy, cô ấy bây giờ đã không sao rồi, về sau anh nên cho nhiều người ở lại bên cạnh cô ấy hơn để chăm sóc cho cô ấy, dù sao cô ấy bây giờ cùng với trước kia cũng không còn giống nhau. Em nghĩ, em nghĩ —— bây giờ anh cũng không cần em nữa rồi, em cũng không chăm sóc được Sophie, ha ha, em biết, Sophie không thích em, bất kể em vì cô ấy làm cái gì đi chăng nữa, cô ấy vẫn luôn phản đối chống cự."
"Em rốt cuộc muốn nói cái gì?" Âm thanh của Ngô Duẫn Kỳ, mang theo sự tức giận.
Anh ——
Đang tức giận?
"Em nghĩ, hiện tại em cũng không sao, hơn nữa ước định ba tháng cũng đã xong, kết quả cũng đã có. Cho nên —— em, em muốn trở về nước."
Nam Cung Thiến khẽ mở miệng, nhưng lại không nói được, cô cố hết sức để giữ cho mình tỉnh táo, nhưng mà lời nói vừa rồi, chính cô cũng nghe được sự run rẩy ở trong đó, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đáng chết, lúc này đừng có khóc.
"Cha mẹ em, chắc cũng đã biết em không có ở trong bộ đội, ý của em từ đầu đến cuối, chính là muốn nói cho bọn anh biết em sẽ trở về bộ đội, em không muốn làm cho bọn họ lo lắng, em phải trở về xem bọn họ như thế nào. Hơn nữa bây giờ bộ đội cũng còn có rất nhiều chuyện, em —— em —— em thật sự cần phải trở về."
Trầm mặc, trầm mặc như chết, Nam Cung Thiến cúi đầu, không dám nhìn vào vẻ mặt của anh.
Ngô Duẫn Kỳ không nói gì, không có đồng ý, cũng không có ngăn cản.
"Anh nhất định phải chăm sóc Sophie thật tốt, ha ha, sau khi trở về em sẽ gọi điện thoại cho anh, không có việc gì —— không có việc gì thì thường xuyên liên lạc nhé."
Cô cũng nhịn không được nữa rồi, xoay người muốn lách qua bên cạnh anh để chạy trốn.
Lại bị anh kéo lại một phen, tay của anh dùng sức nắm hai bả vai cô: "Em nói cái gì cơ? Lúc này em muốn rời khỏi anh? Tại sao? Là bởi vì vào Lễ tình nhân anh không đi tìm em, không hẹn hò với em ư? Bây giờ em đang tức giận sao?"