Nam Cung Thiến cắn môi, không nói gì, Ngô Duẫn Kỳ nhíu chặt mày, vùi đầu vào trong bàn tay, Nam Cung Thiến không thấy được mặt của anh, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Trong khoảng thời gian Sophie khôi phục lại, Nam Cung Thiến vẫn sống bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, cô nghĩ, lúc này anh cần nhất một người làm bạn, có thể không cần nói gì, cũng không cần phải làm cái gì, chỉ là khi anh cô độc thì sẽ luôn có người bên cạnh.
Nếu như anh muốn nói chuyện, nếu như anh muốn có người làm chút gì, thậm chí anh chỉ muốn quay đầu lại nhìn một chút có người ở đây hay không, thì cô đều sẽ ở bên cạnh, một bước không rời.
Hai tháng sau, cũng chính ngày giao hẹn của Nam Cung Thiến và Ngô Duẫn Kỳ nhận được câu trả lời, Sophie xuất viện.
"Chị ơi, tôi muốn ăn chocolate." Sophie ngồi trong xe, đưa tay muốn lấy chocolate trong tay Nam Cung Thiến.
"Sophie, ngoan, cô đã ăn rất nhiều rồi, không thể ăn nữa. Ngày mai chị sẽ lấy thêm cho cô được không?" Nam Cung Thiến nhỏ hơn Sophie, nhưng lại bị cô ấy gọi là chị, cô từng có mấy lần muốn thay đổi xưng hô này, nhưng cũng không làm nên chuyện gì, cuối cùng cô cũng chấp nhận.
"Bây giờ tôi muốn ăn, tôi muốn ăn, muốn ăn!" Sophie giở trò trẻ con nhõng nhẽo.
Nam Cung Thiến thế nào cũng dỗ không được, quay đầu ánh mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ đang lái xe phía trước cầu cứu.
Từ trong kính chiếu hậu Ngô Duẫn Kỳ nhìn thoáng qua các cô: "Sophie, ngày mai ăn nữa!" Chỉ đơn giản một câu, thậm chí có thể coi là mệnh lệnh.
"Được, tôi nghe anh Ngô Duẫn Kỳ." Sophie cười híp mắt gật đầu đồng ý xuống.
Ở một bên Nam Cung Thiến thở dài, bất kể Ngô Duẫn Kỳ nói gì, hoặc là ra lệnh, Sophie luôn sẽ trả lời một câu nói này, nhưng cùng một chuyện, Nam Cung Thiến yêu cầu Sophie đi làm thì cô ấy mỗi lần đều sẽ phản kháng.
Có lúc, Ngô Duẫn Kỳ không có ở bên cạnh, thậm chí Sophie sẽ ra tay đánh cô, nhưng cô biết Sophie cũng không phải cố ý muốn đánh cô, cô ấy tựa như đứa bé tinh nghịch, Nam Cung Thiến luôn không đánh trả, mắng không nói lại, vĩnh viễn đều là mang bộ dáng kiên nhẫn chăm sóc Sophie.
Ở trong lòng của cô, cảm giác như Sophie biến thành bộ dạng như bây giờ, cô có trách nhiệm rất lớn.
Bởi vì đầu Sophie đã làm mấy lần giải phẫu, mái tóc quăn xinh đẹp đã bị bác sĩ cắt bỏ, vì không muốn Sophie nhìn qua rất khó coi, Nam Cung Thiến đặc biệt mua cho cô ta một cái mũ trùm đầu đáng yêu, là màu sắc Sophie thích, nhưng cô dụ dỗ cỡ nào, cô ấy đều không mang.
Cho đến sau này Ngô Duẫn Kỳ tới bệnh viện, thấy hai người tranh chấp, mới đi qua, từ trong tay Nam Cung Thiến nhận lấy cái mũ, nói cũng không nói, đưa tay đội lên đầu Sophie.
Mà Sophie lại ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ, trên mặt mang theo nụ cười đơn thuần để cho anh mang mũ giúp mình.
Mỗi lần thấy Ngô Duẫn Kỳ nhìn Sophie bằng ánh mắt dịu dàng, còn có lúc anh chăm sóc cô ta, động tác thận trọng đó khiến trong lòng Nam Cung Thiến ê ẩm, chỉ là cô chưa bao giờ biểu hiện ra trước mặt Ngô Duẫn Kỳ.
Chỉ cần có thể dụ dỗ Sophie vui vẻ, cho dù làm bộ, cô cũng sẽ cười so cô ấy càng vui vẻ hơn.
"Sophie thật xinh đẹp, cái mũ này rất hợp ! Hôm nào tôi lại mua thêm mấy cái nữa." Nam Cung Thiến thấy Ngô Duẫn Kỳ đội mũ lên giúp Sophie, vỗ tay cười nói.
Trở về biệt thự Ngô Duẫn Kỳ, anh đặc biệt mời hai y tá 24 tiếng chăm sóc Sophie.
Trong nhà người giúp việc cũng nhiều thêm, mục đích chính là có thể trông coi Sophie, bất kể cô đi tới chỗ nào, làm cái gì, đều có người đi theo bên cạnh.