"Yêu một người, không chỉ muốn đợi bên cạnh anh ta, chân chính yêu một người chính là có thể nhìn thấy anh ta hạnh phúc, chỉ cần anh ấy hạnh phúc, mình như thế nào cũng được. Sophie yêu anh, nhưng cô ấy biết anh tốt với em, lại vẫn cứ yêu anh, thậm chí cô ấy còn đón nhận sự tồn tại của em, nhưng em rời đi lại làm cho anh khổ sở không chịu nổi, khiến cô ấy hận em, anh là tất cả của cô ấy, cô ấy nhường anh cho em, nhưng em lại tổn thương đến anh —— cho nên —— cho nên ——"
Nam Cung Thiến không kiềm được khóc lên, cả người cô run rẩy, cô hận tại sao lúc này mình lại rơi nước mắt, Sophie có thể làm được cô cũng có thể, cô yêu Ngô Duẫn Kỳ, đến bây giờ cô mới hiểu được mình yêu anh nhiều đến mức nào.
"Đừng bảo là!" Ngô Duẫn Kỳ ôm lấy Nam Cung Thiến vào lòng: "Đừng khóc, anh hiểu ý của em, nhưng chuyện này không liên quan đến em, thật sự không liên quan đến em. Dù không có sự tồn tại của em, anh và Sophie cũng sẽ không ở chung một chỗ. Ai cũng không sai, sai là yêu một một người không nên yêu."
Nam Cung Thiến đẩy anh ra, nước mắt còn vươn trên đôi má: "Cái gì mà yêu một người không nên yêu, yêu chính là yêu, không có nên hay không. Anh để em bên cạnh anh, không phải là muốn làm cho em yêu anh sao? Không phải là muốn giữ người mình thích ở bên người sao? Sophie cũng làm như thế, cô ấy và anh giống nhau, anh có bao nhiêu kiên trì thì Sophie sẽ có bấy nhiêu kiên trì. Nếu như anh có thể thay đổi người khác, cô ấy cũng có thể thay đổi anh."
Ngô Duẫn Kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, không thể tưởng tượng nổi khẽ mở miệng: "Em đang nói gì!"
Nam Cung Thiến ngẩn người ra, lúc nói lời này, cô không biết mình rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, nhìn vẻ mặt Ngô Duẫn Kỳ kinh ngạc, Nam Cung Thiến cúi đầu cười khổ: "Cô ấy so với em càng cần anh hơn!"
Trầm mặc ——
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, như cũ cúi đầu, nhưng anh lại không nói một câu nào.
Nam Cung Thiến có chút khẩn trương, mong đợi anh nói chuyện, nhưng lại lo lắng anh nói ra điều mình không có biện pháp tiếp nhận, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ anh nói được tôi? Rốt cuộc mình sao lại thế này.
"Trước khi cô ấy khỏe lại, anh sẽ chăm sóc cô ấy ." Trầm mặc hồi lâu sau, Ngô Duẫn Kỳ rốt cuộc mở miệng nói chuyện, giọng nói rất bình thản.
Nam Cung Thiến khẽ ngẩng đầu nhìn về phía anh, mà anh lại đang nhìn chằm chằm Sophie bên trong cửa sổ thủy tinh, ánh mắt giống như vừa rồi, không có bất kỳ biến hóa nào.
Nam Cung Thiến thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, em cùng với anh. Cô ấy nhất định sẽ khá hơn." Nam Cung Thiến xoay người như Ngô Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm người bên trong.
Mà lúc này, Ngô Duẫn Kỳ đã từ từ quay đầu lại nhìn chăm chú vào cô, phải biết rằng biểu tình bình thản như vậy, lúc Nam Cung Thiến nói ra lời nói kia, anh đau lòng đến độ thiếu chút nữa chết đi, cô gái này tại sao ở phương diện tình cảm lại ngốc như vậy, hay mình quá để ý cô ấy?
Chỉ là một lời đơn giản, là có thể làm cho toàn bộ thế giới của anh bị run động, anh thích loại cảm giác này, cũng căm hận loại cảm giác này, cho tới bây giờ anh chưa từng có cảm giác bị qua bất luận kẻ nào khống chế.
Ba ngày sau đó, trong bệnh viện gọi điện thoại tới, nói Sophie đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng, nhưng cô đã không thể trở lại là Sophie hoạt bát đáng yêu như trước kia nữa rồi.
Vừa bắt đầu, Nam Cung Thiến không hiểu lời này rốt cuộc là có ý gì, chẳng qua là cảm thấy Sophie còn sống là một việc rất tốt chuyện.
Nhưng khi Ngô Duẫn Kỳ giải thích với cô, đầu Sophie bị thương nặng, sau khi khôi phục, trí thông minh lại chỉ có thể như đứa trẻ. Lúc ấy Nam Cung Thiến ngây người một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, không dám tin, nhưng trên thực tế ——