Sophie cười: "Nếu như anh cứu tôi, tôi sẽ ấn vào hộp điều khiển, nhưng nếu như anh cứu cô ấy, tôi nhảy xuống từ nơi này. Tất cả, do anh lựa chọn!"
Nam Cung Thiến nhìn Ngô Duẫn Kỳ, cô không hy vọng Sophie chết, nhưng cô rất muốn biết anh sẽ lựa chọn như thế nào, việc này rất mâu thuẫn, trái tim của cô thật đau, cô không hy vọng thấy bộ dáng này của Ngô Duẫn Kỳ.
Nam Cung Thiến thừa nhận, trong khoảnh khắc kia cô hi vọng Ngô Duẫn Kỳ đến cứu mình, cô không muốn chết, muốn sống, nhưng cô sống thì sẽ phải nhìn Sophie chết, ý nghĩ như vậy khiến cô cảm giác mình rất hèn hạ, nhưng —— nếu quả như thật phải đưa ra một lựa chọn.
Cô ——
Ngô Duẫn Kỳ hơi cúi đầu, không nhìn cô cũng không nhìn Sophie, cặp mắt thâm thúy kia núp dưới sợi tóc bị gió thổi loạn, không thấy được ánh mắt của anh, chỉ thấy ánh đèn nê ông lóe lên, môi mỏng khẽ mím lại.
Nam Cung Thiến dùng sức cắn môi dưới.
Không biết vì sao, cô nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ lúc này đây giống như thấy được anh trước kia, những chuyện cô nghe được từ chỗ khác chấp vá thành hình ảnh.
Một người, muốn còn sống, nhưng lại không thể không đi tổn thương người khác.
Nhưng tổn thương bất luận kẻ nào cũng không phải anh muốn, nhưng anh sống ở trong hoàn cảnh như thế, mỗi lần tổn thương người khác cũng như tổn thương mình.
Khoảnh khắc kia, dường như Nam Cung Thiến đã hiểu Ngô Duẫn Kỳ, đã hiểu quá khứ của anh, sự bất đắc dĩ của anh, bi thương của anh, tất cả mọi thứ của anh.
"Sophie, tại sao cô phải làm khó anh ấy như vậy, cô hiểu rõ anh ấy mà, cô và anh ấy sống cùng nhau, cô có biết tổn thương một người mà mình không muốn tổn thương khó khăn như thế nào không, việc này còn đau hơn so với việc tổn thương bản thân mình." Đột nhiên, Nam Cung Thiến xoay người nhìn Sophie la to lên.
Cơ thể Ngô Duẫn Kỳ khẽ động, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiến, chỉ thấy vẻ mặt cô kiên nghị, không chút nào sợ hãi nhìn chằm chằm Sophie, trong đôi mắt kia lóe ánh sáng hy vọng, cô không từ bỏ.
"Sophie, anh ấy không muốn tổn thương cô, bất kể yêu hay không yêu, trên thế giới này có một người như anh ấy rất quý trọng cô, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Nếu như cô là anh ấy, cô sẽ lựa chọn như thế nào? Tôi dám cam đoan, nếu như Ngô Duẫn Kỳ là cô, anh ấy tuyệt đối sẽ không để cho cô lâm vào tình cảnh khổ sở, anh ấy tuyệt đối sẽ không để cho cô làm lựa chọn như vậy."
Ở một bên Ngô Duẫn Kỳ kinh ngạc, có vô số lần anh bất đắc dĩ lựa chọn, anh cùng đều đưa ra lựa chọn tổn thương người khác và cũng thương tổn tới chính mình, mặc dù đây là lựa chọn anh cho là đúng, nhưng cuối cùng anh vẫn bị vết thương chồng chất.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người đứng lên nói ra những suy nghĩ anh không muốn làm nhất.
Nam Cung Thiến đưa vấn đề đó chuyển dời đến trên người của cô.
Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn Sophie, lúc anh nhìn thấy Nam Cung Thiến đang nói những lời này, Sophie đang do dự.
"Sophie!" Nam Cung Thiến bất đắc dĩ cười một tiếng: "Mặc dù tôi tới nơi đây cũng không phải là tự nguyện, mặc dù tôi xông vào cuộc sống của cô có chút bất đắc dĩ, tôi cũng đã đưa lựa chọn, tôi chọn buông xuống hai mươi năm giữ vững lòng tin của mình, thay đổi lập trường của tôi, thay đổi cái nhìn của tôi. Sophie, ngay cả người như tôi cũng có thể bị thay đổi, tại sao cô không thể thay đổi."
"Một người cả đời không chỉ có vì tình yêu, cả đời chỉ vì tình yêu mới sống có thể thương yêu." Nam Cung Thiến quay đầu liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ, khẽ mỉm cười: " Có lẽ anh ấy không cho cô được, cô muốn tình yêu, nhưng anh ấy là một người bạn không tệ, hoặc là người thân, không phải sao? Nếu như anh ấy không quan tâm cô, anh ấy sẽ không để cô khiến anh ấy đưa ra lựa chọn, lộ ra biểu tình khổ sở như vậy. Tôi tin tưởng ——"
Nam Cung Thiến kiên định nói ra: "Cô rất quan trọng đối với anh ấy!"