"Hả?" Sophie xoay người nhìn anh: "Còn có chuyện gì sao?"
Ngô Duẫn Kỳ nhìn cô, sau đó khẽ mỉm cười: "Chúng ta lớn lên từ nhỏ cùng nhau, là bạn bè tốt nhất đúng không."
Sophie gật đầu một cái: "Đương nhiên rồi, lời này còn phải nói sao."
"Người giống như chúng ta có thể có cuộc sống bình thường một lần nữa quả thật là một việc rất không dễ dàng, tôi hi vọng cô có thể hạnh phúc." Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên nói.
Sophie có chút nghi hoặc nhìn anh, không biết tại sao anh lại nói những lời này vào lúc này và cũng không hiểu trong lời nói của anh rốt cuộc có ý gì.
Cô chỉ xoay người: "Tôi cũng vậy hi vọng anh có thể hạnh phúc." Ngay sau đó rời khỏi biệt thự Ngô Duẫn Kỳ.
Sau khi Sophie rời đi, Ngô Duẫn Kỳ cầm di động lên: "A Hoa, cậu qua đây, không cho bất luận kẻ nào thấy."
Sau đó Ngô Duẫn Kỳ để di động xuống, đứng dậy đi lên lầu.
Nam Cung Thiến ngồi một mình trong phòng, tay chân bị trói, Sophie không giết cô, vào lúc cô ta chỉa súng về phía cô, trong ánh mắt Sophie thoáng qua chút không đành lòng, Sophie và Ngô Duẫn Kỳ giống nhau, thật ra thì họ luôn mong đợi cuộc sống bình thường, đi tới một bước kia, cũng không phải là mong muốn của bọn họ mà do cuộc sống bất đắc dĩ.
Muốn tiếp tục sống, sẽ phải tổn thương đến người khác, đây là lựa chọn bất đắc dĩ.
Trong ánh mắt rối rắm của Sophie, dường như Nam Cung Thiến đã hiểu rất nhiều, cô cũng không giận Sophie, đây chỉ là một hiểu lầm, mà hiểu lầm này cô muốn đích thân giải thích rõ với Ngô Duẫn Kỳ.
Cô bị trói trong phòng thời gian rất lâu, Nam Cung Thiến nhảy đến phía trước cửa sổ, nhìn một chút hoàn cảnh phía ngoài, trong sân đều có người canh chừng, chắc hẳn phía ngoài phòng cũng có người, Nam Cung Thiến nhìn người đi lại trong sân, dùng sức cắn môi dưới, làm thế nào mới có thể chạy thoát khỏi nơi này.
Di động và mọi thứ đã bị Sophie lấy đi, tay chân cũng bị trói.
Nam Cung Thiến lại bị giữ trong phòng suốt một ngày, thẳng đến tối rốt cuộc cô cảm thấy không yên lòng, lúc này Sophie cũng không tới đây, chỉ có lúc ăn cơm, người bên ngoài sẽ đưa chút thứ gì đó vào.
Cơm tối vẫn là đồ ăn mua bên ngoài, cọc gỗ làm chiếc đũa, giấy làm đồ đựng, không có bất kỳ vật gì cô có thể dùng được, ngay cả lúc ăn cơm hai tay cô cũng bị trói chung một chỗ.
Bên trong phòng, trừ một chiếc giường lớn còn lại không có gì cả!
Dù cho có gì đó giống thanh sắt cứng rắn, cô có thể sử dụng, nhưng mà cái gì cũng không có.
Sophie làm việc rất chuyên nghiệp, cô biết Nam Cung Thiến xuất thân như thế nào, cho nên cô không thể cho cô bất kỳ cơ hội nào có thể chạy thoát khỏi nơi này.
Mà bên kia, Sophie ngồi một mình trong phòng mình, nhìn Nam Cung Thiến trong màn hình máy vi tính, cô vẫn còn do dự, do dự có nên giết người phụ nữ này không.
Nhớ tới hôm nay Ngô Duẫn Kỳ nói với mình, bọn họ hy vọng đối phương có được hạnh phúc, nhưng rốt cuộc đâu mới là hạnh phúc bọn họ muốn?
Sophie quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lâm vào trong trầm tư.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên điện thoại Sophie vang lên.
"Chuyện gì?"
"Ngô ca đã bắt đầu phái người đi điều tra chỗ ở của người phụ nữ kia rồi !"
"Đi theo người của anh ấy, tôi muốn tùy thời biết được bọn họ muốn làm cái gì." Sophie đơn giản nói.
Đối phương ừ một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Một tay Sophie cầm điện thoại, nhẹ nhàng dùng ngón cái nơi lướt trên màn hình điện thoại, lúc cô đang do dự, đột nhiên màn hình di động sáng lên, trên đó hiện lên số điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ.