Sophie quay đầu, lạnh lùng nhìn cô, thật ra thì Sophie đối xử không tệ với Nam Cung Thiến
nhưng lần này không biết vì sao, cô ấy dùng ánh mắt như thế nhìn cô.
Nam Cung Thiến hơi ngẩn ra, nghĩ thầm nhất định là bởi vì cô không nói lời
nói đã bỏ đi, cho nên nhất định rất tức giận: "Chuyện này sau khi về tôi sẽ giải thích rõ với Ngô Duẫn Kỳ, rất xin lỗi, tôi chưa nói đã tự ý bỏ
đi!"
"Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì, tại sao trước khi
đi cô không nói? Cô có biết Ngô Duẫn Kỳ tìm cô đến phát điên không, anh
ta cho rằng cô đã bỏ rơi anh ta, hơn nữa. . . . . ." Giọng Sophie nhất
thời trở nên trầm lãnh: "Tôi thấy bộ dáng của cô, giống như là muốn rời
đi cùng Ngạo Dạ Phong."
Đột nhiên Nam Cung Thiến ngẩn ra, cuống
quít giải thích: "Không có, tôi không có rời đi cùng anh ta, hơn nữa tôi và anh ta chỉ là bạn bè mà thôi."
Sophie nhíu mày nhìn Nam Cung
Thiến: "Chỉ là bạn bè thôi sao? Nhưng để tôi thấy các ngươi ôm nhau cũng không chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."
Nam Cung Thiến nhíu
mày, cô biết Sophie nhất định đã hiểu lầm: "Đây chẳng qua là từ biệt
thôi, cô hiểu lầm rồi Sophie, thật ra thì tôi vốn chính là muốn trở về,
không nghĩ tới các người đã tìm đến đây trước."
"Vậy sao, là tôi hiểu lầm cô sao?" Sophie quay đầu, không nhìn tới cô, lạnh lùng nói.
Nam Cung Thiến còn muốn giải thích, nhưng thấy dáng vẻ không tin tưởng của
Sophie, cô biết giờ nói gì cũng không có ích, giờ cô chỉ muốn nhanh
chóng trở lại bên cạnh nghĩ Ngô Duẫn Kỳ, nói cho anh ấy biết, chuyện cô
muốn.
Bây giờ nhìn bộ dạng Sophie, Ngô Duẫn Kỳ nhất định rất sốt
ruột, cô hi vọng mình trở về có thể giải thích rõ ràng chuyện này, cũng
xin lỗi anh ấy.
Càng như vậy nghĩ, trong lòng Nam Cung Thiến lại càng gấp gáp, muốn mau sớm nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ.
Nhưng ngồi trên xe mười mấy phút , Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe
thì phát hiện họ vốn không có đi đến chỗ Ngô Duẫn Kỳ mà đi đến vùng
ngoại ô.
Nam Cung Thiến quay đầu nhìn Sophie: "Chúng ta đi đâu?"
"Đương nhiên là đi tìm Ngô Duẫn Kỳ rồi."
"Anh ấy không có ở nhà sao?"
"Không có!"
Sophie trả lời đơn giản dứt khoát, nhìn bộ dáng của cô vẫn còn giận Nam Cung
Thiến, hơn nữa còn không muốn nói, Nam Cung Thiến cũng không nghi ngờ
nhiều chỉ lẳng lặng ngồi trong xe.
Xe dừng lại trước một biệt
thực nằm ở vùng ngoại ô, Nam Cung Thiến gấp gáp xuống xe muốn giải thích tất cả với Ngô Duẫn Kỳ, cho nên không để ý Sophie, một mình chạy vào
trong biệt thự.
Nhưng nhìn một vòng trong nhà cũng không có thấy bóng dáng Ngô Duẫn Kỳ.
Khi Sophie chậm rãi từ bên ngoài đi vòa, cô mới kỳ quái nhìn cô ta hỏi:
"Ngô Duẫn Kỳ đâu? Sao anh ấy không có ở đây?" Đến lúc này, Nam Cung
Thiến vẫn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô vẫn luôn tin tưởng
Sophie, không chút nào hoài nghi.
Nhưng cho đến khi Sophie từ từ ngẩng đầu lên, dùng súng chỉa về phía cô, cô mới đột nhiên giựt mình tỉnh lại: "Sophie, cô ——"
Vẻ mặt Sophie trở nên vô cùng lạnh nhạt: "Chưa từng có người có thể khiến
Ngô Duẫn Kỳ biến thành bộ dáng này, chưa từng có người có thể làm tổn
thương anh ấy, là cô, là cô đã làm cho anh ấy đau lòng như vậy. Là cô đã cướp anh ấy khỏi tôi, mà cô lại không biết quý trọng, cô nên biến mất
khỏi thế giới này."
"Sophie, ngươi đang nói cái gì! Tôi không có tổn thương anh ấy."
"Câm miệng! Nam Cung Thiến, cô nghe rõ cho tôi, tôi yêu anh ấy, trên thế
giới này không có ai yêu anh ấy nhiều hơn tôi, không có hiểu rõ anh ấy
hơn tôi, Cô biết gì về anh ấy? Cô chỉ biết được những chuyện lúc trước
của anh ấy từ miệng người khác, cô có biết những chuyện kia vốn không
phải anh ấy muốn không làm, không có người nào tự nguyện trở thành một
người xấu, mà cô —— anh ấy yêu cô như vậy, đối xử tốt với cô như vậy,
nhưng cô vẫn coi anh như một tội phạm."