Anh gọi Sophie tới
cùng nhau tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được, thẳng đến tối bữa tiệc gần kết thúc, vẫn không thấy bóng dáng Nam Cung Thiến.
Khi Ngô Duẫn Kỳ hiểu Nam Cung Thiến căn bản cũng không có ở bữa tiệc thì anh hoàn toàn nóng nảy.
Gọi điện thoại kêu tất cả đàn em dưới tay mình tới đã, trong biệt thự của
Ngô Duẫn Kỳ đứng đầy người, phần lớn là người đã từng trong tổ chức Hắc Bò Cạp, những người này bây giờ đang làm
việc trong công ty của Ngô Duẫn Kỳ.
Cả phòng mười mấy người, không có một người nào dám lên tiếng, những người trong phòng yên lặng như chết.
Ngô Duẫn Kỳ ngồi trên ghế sa lon, hai tay chống đầu, mắt nhìn sàn nhà, Nam Cung Thiến bỏ đi? Cô ấy lại dám rời khỏi cạnh mình, lúc này anh hận đến độ muốn bắt cô ngay lập tức, đây là lần đầu tiên anh vì Nam Cung Thiến mà tức giận như vậy.
Điện thoại vang lên: "Ngô ca, là Cường ca!"
Ngô Duẫn Kỳ lấy điện thoại: "Tìm được cô ấy chưa."
Sắc mặt Ngô Duẫn Kỳ càng ngày càng trở nên khó coi: "Cậu nói cái gì?"
Cuối cùng Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại, giọng trầm thấp nói: "Các cậu cũng trở về đi thôi, Sophie cô lưu lại."
Sophie gật đầu một cái, những người khác đồng thời nhín thoáng qua cô, sau đó lục tục rời khỏi biệt thự Ngô Duẫn Kỳ.
Đợi đến khi mọi người đều đi cả rồi, Sophie đi tới bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ ngồi xuống: "Có tin tức của cô ấy rồi sao? Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Duẫn Kỳ ngửa đầu tựa vào ghế sa
lon, mắt nhìn trần nhà, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh: "Bây giờ còn
không biết cô ấy ở nơi nào, nhưng nhìn camera giám sát, cô ấy và Ngạo Dạ Phong đi chung với nhau."
Sophie hơi ngẩn ra, mặc dù cô chưa
từng gặp Ngạo Dạ Phong, nhưng từ khi trở về cô nghe được mọi người nhắc
qua người này, hơn nữa cô cũng biết người này chính là người Ngô Duẫn Kỳ hận nhất .
Ngô Duẫn Kỳ trở về thành phố K chính là vì anh ta.
Sophie suy nghĩ một chút nói: "Ngạo Dạ Phong xuất hiện ở bữa tiệc, chắc anh
ta cũng đến tham dự bữa tiệc này, trên danh sách khách mới đến tham gia bữa tiệc có thể ìm được tên của anh
ta, nếu như kiểm tra thì chắc không khó lắm tìm được anh ta."
Sophie nói xong đứng dậy chuẩn bị đi tìm theo suy nghĩ của mình, vậy mà lúc
đứng dậy lại bị Ngô Duẫn Kỳ một phát bắt được, cô không kịp phản ứng,
Ngô Duẫn Kỳ dùng tay kéo cô đến bên cạnh, vòng eo ôm lấy cô, vùi mặt vào bên eo của cô.
Sophie nhất thời ngẩn ra, đôi tay đặt trên không trung, nhưng lại không biết nên làm cái gì.
Phía dưới truyền đến giọng Ngô Duẫn Kỳ thì thầm: "Tôi đối với cô ấy không
tốt sao? Tại sao phải rời khỏi tôi?" Sophie ngẩn người, cô chưa từng
nghe qua Ngô Duẫn Kỳ dùng giọng điệu này nói chuyện, anh nên tức giận
mới đúng, nên tức giận hận không thể không giết chết đối phương mới
đúng.
Nhưng anh đang khổ sở, đau lòng, thậm chí ừ trong giọng nói của anh, cô nghe được ghen tức, anh đang ăn dấm với Ngạo Dạ Phong.
"Có lẽ, có lẽ là ở chỗ này gặp phải Ngạo Dạ Phong, gặp phải người quen biết trước kia, cho nên đến chỗ của anh ta ngồi một chút, nên rất nhanh sẽ
trở về!" Sophie an ủi nói, nói thật là ngay cả cô cũng không tin mình
nói là thật.
Nhìn Ngô Duẫn Kỳ tựa vào trong lòng ngực mình, lần
đầu tiên cô cảm thấy Ngô Duẫn Kỳ cũng có lúc mềm yếu bất lực, cô đưa tay nhẹ nd da nl e q uu ydo nhàng vuốt ve lưng của anh: "Không bằng, không
bằng bây giờ tôi đi tìm cô ấy, chỉ cần bọn họ không có rời khỏi nước Mĩ, sẽ rất nhanh có thể tìm được."
Nghe được lời nói của Sophie, Ngô Duẫn Kỳ rời khỏi ngực cô, đứng dậy, mặt quay sang một bên, đột nhiên
cười lạnh một tiếng: "Cô có phải cũng cảm thấy, tôi quá ngây thơ rồi
không? Làm cô ấy yêu tôi, cô cảm thấy có bao nhiêu cơ hội?"