Nam Cung Thiến chạy
mấy chục vòng trên thao trường, trong đầu chỉ nghĩ đến một người, đó
chính là Ngô Duẫn Kỳ, đến bây giờ cô vẫn không hiểu rõ lắm, Ngô Duẫn Kỳ
chạy trốn bằng cách nào, tại sao anh ta lại có thể thình lình biến mất
khỏi tầm mắt cô.
Lẽ ra, bất kể người nào chạy trốn cũng có thể, duy chỉ có Ngô Duẫn Kỳ là không thể nào.
Càng không nghĩ ra vấn đề này, Nam Cung Thiến lại càng muốn làm rõ ràng.
Mặc dù cấp trên nói Ngô Duẫn Kỳ chạy trốn có chút tiếc nuối, nhưng lần này
hành động lùng bắt xem như là rất thành công, đã triệt để quét sạch
thành phần xấu xa ở thành phố K, chỉ còn lại một đám lâu la.
Có người khuyên Nam Cung Thiến không nên quá để ý.
Đối mặt với lời khuyên của người khác, Nam Cung Thiến nhếch miệng mỉm cười, cũng không ai biết cô đã trải qua chuyện gì trong khoảng thời gian ở
thành phố K. Cho nên bọn họ không rõ lắm!
Nam Cung Thiến vẫn trầm tư đi tới trước phòng làm việc của thủ trưởng Mạc đưa tay gõ cửa, bên trong vẫn không có ai trả lời.
Nam Cung Thiến dừng lại, chẳng lẽ Hạ Chân nói nhầm sao? Cô lại giơ tay lên
gõ cửa lần nữa, lần này, từ bên trong cánh cửa từ từ mở ra, cô cho đó là thủ trưởng Mạc, nhưng lại là một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
"Ngạo Dạ. . . . . ." Chữ Phong còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Ngạo Dạ
Phong đã trực tiếp đánh một quyền lên mặt Nam Cung Thiến.
Nam Cung Thiến nghiêng người một cái, té xuống đất, khóe miệng có chút bị rách, trong miệng nếm được mùi máu tươi.
"Đã lâu không gặp, Nam —— Cung —— Thiến!" Khóe môi Ngạo Dạ Phong nhếch lên
nụ cười giễu cợt, lạnh lùng nhìn Nam Cung Thiến trên đất.
Cô cúi
đầu, không nghĩ tới anh sẽ tìm được nơi này, anh nhất định đã sớm biết
thân phận của mình rồi, mặc dù lúc mới bắt đầu hành động lùng bắt anh
không có xuất hiện.
Nam Cung Thiến từ từ bò dậy từ trên mặt đất, đứng ở trước mặt anh: "Không hết giận thì có thể tiếp tục!"
"Hả giận sao? Tôi giận đến mức không thể không giết chết em." Ngạo Dạ Phong bắt được cổ áo cô, cô bị buộc ngửa đầu nhìn anh, cô khẽ mỉm cười, cười
thật tự nhiên, thật ra thì Ngạo Dạ Phong có thể nói, có thể vung quyền
đánh cô như thế trong lòng cô sẽ thoải mái một chút: "À. . . . . . Ông
có khỏe không?"
Ngạo Dạ Phong buông lỏng tay xuống, đẩy cô ra, cô lui về phía sau mấy bước đứng vững, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn nhìn Ngạo Dạ Phong: "Anh đã khôi phục lại bộ dạng như cũ, và lại còn. . . . . . làm cho người ta cảm thấy chán ghét."
"Em đến đây cho
tôi!" Một tay Ngạo Dạ Phong bắt lấy Nam Cung Thiến kéo vào phòng làm
việc của thủ trưởng Mạc, đóng cửa lại không đợi Nam Cung Thiến phản ứng
kịp, môi của anh đã in trên môi cô.
"Ưm —— Ngạo Dạ —— Phong, nơi này là ——"
Miệng Nam Cung Thiến bị chặn lên, cô muốn đẩy anh ra, nhưng không nghĩ tới
sức lực của anh lớn như vậy, ở dưới người anh, cô không có một chút cơ
hội nào thoát ra.
Không biết đã trải qua bao lâu, Nam Cung Thiến cảm giác mình sắp thở không thông nữa thì lúc này anh ta mới bỏ qua cho cô.
"Đây là trừng phạt việc em đã gạt tôi đối, Nam Cung Thiến, về sau còn dám
giấu giếm chuyện gì với tôi nữa, ta tuyệt đối không tha cho em." Ngạo Dạ Phong rời khỏi môi cô, nhìn cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, khóe miệng
mỉm cười.
Đưa tay sờ vào gương mặt bị đánh của cô: "Đau không?"
"Ừ! Dùng sức lớn lắm đấy." Nam Cung Thiến lẩm bẩm nói.
"Em biết được là tốt rồi." Ngạo Dạ Phong lập tức đề cao giọng nói, nhìn bộ
dạng ấy lại muốn hôn cô, Nam Cung Thiến cuống quít cầu xin tha thứ:
"Không, không, một chút cũng không lớn, à, nếu như anh không hả giận thì có thể đánh thêm mấy cái nữa, em có thể chịu được."
"Ưm ——" Nam Cung Thiến lại bị anh hôn lần nữa, lần này so lần trước hôn dài hơn, sâu hơn.