Ngô Duẫn Kỳ lại nở nụ cười: "Cô chính là cháu dâu tương tai của tập đoàn Ngạo thị, nếu nói có tiền thì nhà họ Ngạo mới thật sự là có tiền."
"Nhưng bây giờ vẫn chưa phải, không phải sao!" Trong lòng Trần Vũ Tịch rất cố gắng kiềm chế mới để cho bản thân mình khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, xoay người nhìn anh, mỉm cười và làm ra dáng vẻ như rất có hứng thú.
"Vậy cũng tốt!" Ngô Duẫn Kỳ dập tắt tàn thuốc: "Theo tôi tới đây!"
Vũ Tịch đi theo Ngô Duẫn Kỳ tham quan một vòng ngôi biệt thự, cho đến lúc hai người trở lại phòng khách thì trong đầu Vũ Tịch đã nhớ kỹ cấu trúc cơ bản của ngôi biệt thự, còn có phòng ngủ và phòng sách của Ngô Duẫn Kỳ, dĩ nhiên phòng sách cô đã đến rồi, nhưng còn phòng ngủ thì Ngô Duẫn Kỳ không cho cô vào.
Anh ta nói phòng ngủ của anh ta chỉ có hai loại người có thể đi vào, một là người quét dọn phòng, loại còn lại chính là. . . . . . Anh nhìn Vũ Tịch khẽ mỉm cười, không nói ra đáp án.
Chẳng qua chỉ là đi tham quan thôi cho nên cô không ngại.
Lúc xuống lầu, di động trên người Ngô Duẫn Kỳ vang lên, anh bắt máy: "Chuyện gì?"
"Vậy sao, ra tay rất nhanh, công ty bên kia như thế nào? Tốt, tiếp tục, tạm thời không cần để ý anh ta, tôi muốn biết 24h anh ta làm những việc gì, ừ. . . . . ."
Vũ Tịch không tiếp tục nghe anh gọi điện thoại, xoay người đi xuống dưới lầu.
Nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch, khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ hiện lên nụ cười thản nhiên: "Tôi muốn có được tất cả những thứ anh ta đang có, bao gồm người bên cạnh anh ta!"
Đối với Vũ Tịch mà nói, bữa cơm trưa này ăn cũng không vui vẻ gì, trừ Ngô Kỳ cảm giác hài lòng, nhất định là Ngô Duẫn Kỳ đã trổ hết tài cán mới có thể làm cho Ngô kỳ mê đắm đến thần hồn điên đảo.
Lúc rời đi, Ngô Duẫn Kỳ tự mình lái xe đưa bọn họ trở về.
Lúc Ngô Kỳ ở trên xe thì bầu không khí còn có chút sôi động, đến khi cô xuống xe thì bầu không khí trên xe trở nên vô cùng bất thường, điều này làm cho Vũ Tịch không kiềm được mà cầu nguyện nhanh chóng về nhà trong lòng, mặc dù hướng xe đang chạy đến là nhà họ Ngạo nhưng lại chạy rất chậm.
"Như thế nào?"
"Chuyện gì?" Vũ Tịch không nhìn anh mà luôn nhìn phía trước.
"Cô không phải bảo tôi phải luôn giả bộ ở trước mặt bạn cô sao? Vậy cảm thấy giả bộ này như thế nào?"
Trong lòng Trần Vũ Tịch lay động, quay đầu nhìn lại, anh vẫn mang vẻ mặt kia, khóe miệng hiện lên ý cười, giống như vĩnh viễn sẽ không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, nhất là sẽ không bị tâm tình của những người khác ảnh hưởng.
Nhưng Vũ Tịch lại càng cảm thấy nụ cười ở khóe miệng kia càng giống như là đang giả bộ, giống như cô biết rõ đánh anh dễ như thế nào.
Nhớ tới lúc trên bàn ăn, Ngô Kỳ bị Ngô Duẫn Kỳ trêu chọc cười to, anh mập mờ nhìn cô, tiếp theo nói chuyện cười. Cô cười một tiếng, thì ra là đều là giả vờ.
"Tôi không có bảo anh làm như vậy, Ngô kỳ nói thích anh, anh làm như vậy giống như là đang nói cho cô ấy biết, anh đối với cô ấy cũng có cảm tình, đây không phải là chuyện gì tốt."
"Vốn dựa theo cách của cô mà làm, cô cũng sẽ không cảm kích."
Trần Vũ Tịch không nói gì, mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, nơi nào đó từ đáy lòng có chút vùng vẫy, yếu đuối, có phút chốc muốn thoát ra, cuối cùng vẫn bị phần tỉnh tảo của Vũ Tịch đánh bại, ngoan ngoãn chìm tới đáy, sau đó biến mất.
"Như vậy sẽ làm cho Ngô Kỳ hiểu lầm!"
"Cho nên tôi vốn làm đúng." Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ nở nụ cười sâu hơn, Trần Vũ Tịch đột nhiên dừng lại, thứ sâu trong lòng cô mới vừa đánh bại lại có cảm giác đột nhiên dâng lên.