- Dạ, ông nội, đi ra ngoài chơi với bạn học, trưa có thể không về ăn
cơm. - Vũ Tịch do dự một chút, nhưng vẫn hỏi một câu - Anh trai Dạ Phong đâu? Anh ấy cũng đi ra ngoài?
Ông cụ Ngạo gật đầu một cái:
- Vừa rồi khi cháu vừa xuống lầu, nó liền đi, sao thế? Hai đứa cãi nhau?
- Không có, tạm biệt ông nội! - Không cho thời gian ông cụ Ngạo để hỏi nhiều, Trần Vũ Tịch xoay người chạy ra ngoài.
Ngạo Dạ Phong rất ít khi ra ngoài vào chủ nhật, ít nhất buổi sáng chắc
chắn sẽ không đi. Ban đầu cảm thấy có chút kỳ quái, sau lại nghe thím
Lưu nói, hiện tại nhà họ Ngạo chỉ có hai người Ngạo Dạ Phong và ông cụ
Ngạo, cho nên chủ nhật Ngạo Dạ Phong sẽ ở nhà, bởi vì anh muốn dành ra
chút thời gian ở cùng ông cụ.
Lúc ấy Trần Vũ Tịch còn vì Ngạo Dạ Phong mà thoáng cảm động, hôm nay ra
ngoài thì nhất định có cái nguyên nhân gì đó. Trong lòng Trần Vũ Tịch có loại dự cảm chẳng lành, sau đó nghĩ đến chú Hà được nhắc đến lần trước.
- Cậu chắc chắn nơi này là nhà Ngô Duẫn Kỳ sao? - Vũ Tịch nhìn biệt thự
xa lạ trước mắt, hoàn toàn khác với căn biệt thự lúc bị bắt cóc lần
trước. dliễn đlàn lê qluý đlôn Đây là khu nhà giàu của thành phố K,
đương nhiên là toàn biệt thự xa hoa, có điều xa hoa quá khiến cho Vũ
Tịch cảm thấy không thích hợp với tính tình Ngô Duẫn Kỳ này.
- Ừ, chính xác là nơi này, tớ và cha cùng nghe thấy, tuyệt đối không sai, hơn nữa tớ còn biết hôm nay anh ấy ở nhà.
Vũ Tịch không khỏi bội phục nhìn Ngô Kỳ, tin tức của cô ấy so với cô quả thật nhanh hơn. Nhìn bộ dạng cô đắc chí, Vũ Tịch không khỏi hỏi lại:
- Ngô Kỳ, cậu thật sự thích Ngô Duẫn Kỳ?
Đón vẻ mặt chất vấn của Vũ Tịch, Ngô Kỳ không chút do dự, nói:
- Đương nhiên, tớ nói thích chính là thích!
Mắt Vũ Tịch chuyển màu một cái:
- Tớ cảm thấy người này không tệ, chẳng qua có hơi quá thần bí rồi, không đoán ra được hắn muốn làm gì.
- Không sao, anh ấy và cha tớ là bạn buôn bán, quan hệ tốt lắm, thường
tiếp xúc chung, nên tớ muốn biết chuyện của anh ấy rất dễ dàng. - Ngô Kỳ nhìn về phía Vũ Tịch lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
- Vậy thì tốt! - Vũ Tịch cười khẽ - Tớ có thể làm quân sư của cậu, thế nào? Miễn phí! - Vũ Tịch vỗ vỗ bả vai Ngô Kỳ.
- Đương nhiên chính là cậu làm, nếu không hôm nay có thể dẫn cậu tới đây sao.
Vũ Tịch cười một tiếng, gật đầu một cái.
- Vũ Tịch?
Đang lúc hai người đứng ở cửa nói chuyện phiếm, Ngô Duẫn Kỳ đi từ trong
biệt thự ra, anh vốn muốn lái xe ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Vũ Tịch
và Ngô Kỳ đứng ở ngoài cửa liền đứng lại.
Vũ Tịch ngẩng đầu, liếc mắt một cái lập tức thấy khóe môi Ngô Duẫn Kỳ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Hôm nay Ngô Kỳ là nhân vật chính, nếu như không nhờ cô ấy, Vũ Tịch cũng
sẽ không có cơ hội biết nơi này, có khả năng càng không tìm ra lý do gì
để tới gần Ngô Duẫn Kỳ. c;ập n!hật nhanh nhất ở d:iễn đ,àn lê q,,uý
đ..ôn Nói thật, tối hôm qua khi nói điện thoại, Vũ Tịch vẫn còn đang lo
lắng cho Ngô Kỳ, lo lắng cô ấy thiếu nữ ôm ấp tình cảm bị cái người thâm sâu không thấy đáy Ngô Duẫn Kỳ này tổn thương.
Nhưng bây giờ, cô thật hy vọng Ngô Kỳ có thể cùng anh ta tiến triển một
chút, như vậy cô có thể lấy nhiều cớ để đến gần Ngô Duẫn Kỳ hơn.
Vũ Tịch nhìn anh khẽ mỉm cười.
- Hai người tới tìm tôi? - Ngô Duẫn Kỳ đi tới trước mặt họ, cửa có hai
bậc thang, Ngô Duẫn Kỳ đứng ở trên, một tay dựa vào cửa, cúi người nhìn
Vũ Tịch - Sao em biết tôi ở đây?
Giọng nói là dịu dàng, ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười của anh ta dưới ánh mặt trời tươi đẹp, hiện lên sáng rực mê người.
Vũ Tịch vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại để ý tới bên cạnh có cái gì
không đúng. Cơ thể cô thoáng giật giật, nhìn Ngô Kỳ ở sau lưng cách một
bước:
- Là Ngô Kỳ dẫn tôi tới, cô ấy nói muốn có cám ơn anh lần trước đã đưa cô ấy đến bệnh viện.