- Vậy thì sao, anh ta với cha cậu đều là bạn làm ăn hợp tác buôn bán,
đến nhà của cậu là rất bình thường mà! - Vũ Tịch miễn cưỡng nói, tầm mắt ời khỏi màn hình, ngửa đầu tựa vào bên giường, nhìn chằm chằm ra ngoài
cửa sổ, trong đầu lóe lên khuôn mặt mờ ảo không rõ ràng của Ngô Duẫn Kỳ.
- Chính xác là như vậy, cho nên anh ấy sẽ thường xuyên đến nhà tớ, nhưng không phải tớ muốn nói chuyện này.
- Vậy là cái gì?
- Là. . . . . . Vũ Tịch, tớ cảm thấy tớ thích anh ấy. - Ngô Kỳ ngại
ngùng nửa ngày rốt cuộc nói ra suy nghĩ của mình với, Trần Vũ Tịch lẳng
lặng nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhạt.
Thật ra thì tình cảm Ngô Kỳ đối với Ngô Duẫn Kỳ cô đã sớm đã nhận ra,
chẳng qua cô gái nhỏ này nhận ra quá muộn, nhưng bây giờ cô ấy nói cái
này với cô, cô nên nói gì đây?
Là nên kinh ngạc hét to một tiếng, sau đó bát quái với cô ấy, hỏi một vài chuyện xảy ra giữa bọn họ?
Hay là khích lệ Ngô Kỳ, thích đi, thích đi, anh ta là đại soái ca, còn là đức vua kim cương chân chính?
Cũng không thể nói cho cô ấy biết, Ngô Duẫn Kỳ rất có thể là xã hội đen, anh ta rất nguy hiểm, cô ấy không thể đến gần anh ta, Ngô Kỳ nhất định
sẽ nói: “Cậu đóng phim!”
Cuối cùng Trần Vũ Tịch cái gì cũng không, chỉ đơn giản oh một tiếng:
- Thích thì cứ thích!
- Tớ là nghiêm túc, so với trước kia không giống nhau. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy tớ lúc nào cũng rất khẩn trương, rất muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng lại không biết nói gì, luôn muốn đến gần anh ấy, nhưng mà. . . . . . Thôi, dù sao hiện tại tớ rất loạn, Vũ Tịch, từ trước đến nay tớ chưa
từng nghiêm túc đối với nam sinh, nhưng lần này tớ dám khẳng định, tớ
thật sự thích anh ấy. Làm sao đây? Anh ấy lớn hơn tớ rất nhiều, hơn nữa
còn là bạn buôn của cha. . . . . .
Ngô Kỳ có chút thất vọng nói rằng:
- Tớ luôn cảm thấy trong mắt của anh ấy không có tớ, ánh mắt kia lúc nhìn tớ cũng giống nhìn cha tớ vậy.
Vũ Tịch cười một tiếng.
- Vũ Tịch, cậu mau đề xuất cho tớ một vài chủ ý, tớ nên làm như thế nào? Đúng rồi, lần trước tớ uống say bị xe đụng, vẫn là anh ấy đã cứu tớ,
cậu có cảm thấy có phải anh ấy có ý tứ với tớ chứ?
- Cái đó. . . . . . - Thì ra cô gái nhỏ kết quả ở chỗ này. Lần trước từ
sau khi Ngô Kỳ giải rượu, chỉ thấy Trần Vũ Tịch ở bên cạnh cô, tiểu nha
đầu hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không nhớ mình đến bệnh
viện thế nào.
Là Vũ Tịch nói cho cô biết, Ngô Duẫn Kỳ đưa cô đến, sau đó cô gái nhỏ kia liền bắt đầu mang ơn với Ngô Duẫn Kỳ.
- Bây giờ cậu vẫn nên đi học là quan trọng, chờ sau này trưởng thành,
tuýp đàn ông như thế nào cũng có, còn không có cho cậu tùy ý chọn sao!
- Sao cậu nói chuyện giống hệt mẹ tớ vậy, tớ nói là hiện tại, hiện tại tớ đã thích anh ấy!
Vũ Tịch nhíu mày một cái, cô thật sự khó để nói ra thứ gì:
- Ngô Kỳ, cậu và Ngô Duẫn Kỳ không thích hợp, tớ cảm thấy tính cách hai
người các cậu khác nhau quá nhiều, hơn nữa cậu và anh ta cũng chỉ mới
gặp qua vài lần mà thôi, hoàn toàn không biết anh ta là người thế nào,
làm gì, trong nhà có những ai. . . . . .
- Haiz, cũng không phải tớ nói muốn gả cho anh ấy, tớ chỉ nói là thích.
Có phải sau khi cậu và Ngạo Dạ Phong có hôn ước nên giờ đầy trong đầu
đều là chuyện kết hôn? Tớ mới bao lớn, không phải tớ muốn gả cho người
ta đâu. - Ngô Kỳ cắt đứt lời nói củaVũ Tịch, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Nhưng không đợi Vũ Tịch nói thêm gì nữa, Ngô Kỳ liền tự nhiên nói:
- Lần trước anh ấy đã cứu tớ, tớ còn chưa nói với anh ấy lời cám ơn,
ngày mai là chủ nhật, từ cha tớ biết anh ấy ở chỗ nào, cậu đi cùng tớ
chứ?