Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Quyển 3 - Chương 138: Cuộc đấu chân chính bắt đầu (5)




Từ một nhỏ trong ngăn kéo tận cùng bên trong tủ quần áo, lấy ra một cái hộp nhỏ, Ngạo Dạ Phong ngồi xuống đất, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, nếu có thể anh hi vọng mình vĩnh viễn không cần mở cái hộp này.

Nhưng hiện tại xem ra có người công khai khiêu khích anh, anh không thể cứ như vậy ngồi chờ chết.

Trong hộp không có thứ gì, chỉ có một sổ ghi chép từng chuỗi số điện thoại di động lạ. Ngạo Dạ Phong lấy quyển sổ đó, mở ra, những cái tên quen thuộc mà cũng cảm thấy xa lạ đập vào tầm mắt. Mười mấy năm rồi, đến bây giờ anh đã hoàn toàn không nhớ nổi dáng vẻ những người được ghi chép trong quyển sổ này.

Sau khi lấy ra, cơ thể hướng dịch chuyển ra sau, tựa vào cạnh giường. Sau một hồi lật xem qua loa, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số trong đó.

Trí nhớ theo từng tiếng tích trong điện thoại truyền tới, bay trở về mười mấy năm trước.

Khi đó anh mới mười tuổi, giống như tất cả bé trai, ở trong mắt bọn họ, có chút nổi loại với ba, cũng có sùng kính với ba, trong mắt anh ba chính là một anh hùng không gì không làm được.

Mẹ dịu dàng như nước, Ngạo Dạ Phong được di truyền tất cả các ưu điểm trên người mẹ, nhất là đôi mắt đẹp.

Ba luôn cười vuốt đầu anh nói, sinh ra anh như con gái, nhưng từ trong ánh mắt của ba, Ngạo Dạ Phong có thể nhìn ra hy vọng và cưng chiều ông đối với mình.

Anh muốn cái gì có cái đó, mặc dù ba sẽ thường có chuyện không ở đây bên cạnh, nhưng thời gian một nhà cả ba người đi chung với nhau cũng rất nhiều. Anh thật may mắn khi bản thân có ba mẹ, có gia đình như thế. . Anh ngây thơ cho rằng hạnh phúc như vậy sẽ vĩnh viễn hạnh phúc nối tiếp, cho đến thiên hoang địa lão (lâu như đất trời).

Có lẽ khi đó anh vẫn chưa thể dùng quá nhiều ngôn ngữ để hình dung hạnh phúc của mình, nhưng anh tưởng sẽ mãi mãi như vậy.

Vậy mà, tất cả mộng đẹp đó tan vỡ trong một buổi tối.

Đang ngủ thì anh bị một người đàn ông mặc tây trang đen từ trong chăn kéo ra ngoài, hắn không lo ngại anh chút nào, cứng rắn lôi kéo tóc của anh dắt anh đến dưới lầu.

Ánh đèn chói mắt, chiếu vào khuôn mặt hoảng sợ của anh, anh chỉ cảm thấy mình bị quăng mạnh xuống đất, đợi đến khi anh bị sàn nhà lạnh lẽo kích thích lấy lại ý thức, anh phát hiện mẹ bị trói cột vào trên ghế, trên miệng dán băng keo.

Trong phòng khách đứng đầy người, khuôn mặt người người đều không chút cảm xúc. Anh dường như muốn chạy đến bên mẹ, muốn hỏi bà xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Còn nhỏ tuổi lại chưa từng gặp tình thế như vậy, ngay khi anh muốn đứng dậy chạy đến chỗ mẹ, một cái chân to không đợi anh hoàn toàn đứng lên, đã đạp trên đất.

Sức lực xen lẫn dã man không chút thương xót nào làm cho cả người anh ngã trên đất, một loại đè nén hít thở không thông khiến anh trong nháy mắt đó cho rằng mình không thể hô hấp nữa.

Mặt mẹ ngập đầy nước mắt nhìn anh, bà muốn nói cỡ nào, không được tổn thương anh, không được tổn thương con của bà.

Nhưng cái gì bà cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong bị người ta giẫm dưới chân . . . . . .

Khi đó anh hi vọng biết bao nhiêu cha mình có thể ở đây, ông nhất định có thể giải quyết tất cả trước mắt.

- Này!

Suy nghĩ Ngạo Dạ Phong bị kéo trở về, mặt anh không biểu cảm, lạnh nhạt nói:

- Tôi là Ngạo Dạ Phong!

Bên đầu điện thoại kia rõ ràng ngừng một chút, dường như nghe tiếng điện thoại đưa cho một người khác.

- Dạ Phong sao? Chú còn tưởng rằng đời này cháu sẽ không gọi điện cho chú nữa đấy. - Bên đầu kia điện thoại truyền tới giọng một lão già quen thuộc, trong giọng nói mang theo vài phần giễu cợt.