Không đợi Ngô Duẫn Kỳ mở miệng nói chuyện lần nữa, một chiếc xe hơi màu trắng ngừng lại trước mặt họ, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Thẩm Thiên Dật.
Trần Vũ Tịch ngẩn ra, không cần Thẩm Thiên Dật bảo lên xe, buông một câu tôi đi trước, chui vào.
Sau khi lên xe mới phát hiện trên xe cũng không phải một mình Thẩm Thiên Dật, ngồi ở ghế sau còn có Lục Giai, chỗ cạnh tài xế là An Tử Kỳ.
- Nha đầu khỏe! - An Tử Kỳ vẫn như trước, cợt nhã chào hỏi với Trần Vũ Tịch.
Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười với họ, đến khi Thẩm Thiên Dật lái xe đi Trần Vũ Tịch lại cảm thấy có chút không ổn, lấy điện thoại di động gửi cho Ngô Kỳ một tin nhắn. Chỉ nhắc nhở đơn giản là về nhà sớm, đừng ở lại bên ngoài quá lâu. Chẳng qua nghĩ tới chuyện Ngô Duẫn Kỳ xuất hiện ở Ngô gia lần trước, anh ta cũng sẽ không làm gì với Ngô Kỳ, cho nên cũng hơi yên lòng một chút.
- Hôm nay tại sao là mấy người tới? Tên khốn Ngạo Dạ Phong kia đâu rồi?
Trần Vũ Tịch vừa nói ra khỏi miệng, Lục Giai ở bên cạnh không nhịn được cười một tiếng:
- Lần đầu tiên chị nghe thấy có người gọi thẳng tên tuổi Ngạo Dạ Phong, còn bảo anh ấy khốn khiếp!
Trần Vũ Tịch cười khổ một tiếng:
- Vậy sao? Em thấy phụ nữ đều nên gọi anh ta như vậy.
Lời nói của Trần Vũ Tịch khiến Lục Giai cười một tiếng nữa.
- Hôm nay không phải Ngạo Dạ Phong bảo chúng tôi đến đón cô, là tôi chủ động xin đi giết giặc đặc biệt tới đón cô. - Thẩm Thiên Dật cười cười sâu xa nói.
- Đúng vậy, hơn nữa còn mang cả tôi theo, chưa nói tôi thật sự rất bận rộn. - An Tử Kỳ khẽ mỉm cười nói.
Thẩm Thiên Dật nhíu mày:
- Bình thường cậu cũng rất không ưa cái loại tính khí đó của Ngạo Dạ Phong, chẳng lẽ cậu muốn. . . . . .
An Tử Kỳ không đợi Thẩm Thiên Dật nói xong, làm dấu tay OK:
- Tôi đúng là vô cùng ủng hộ chiến lược mới này của cậu, nếu không dù là cậu dùng chín trâu cũng không kéo được tôi đâu đấy.
Trần Vũ Tịch không biết bọn họ đang nói gì, nhìn người này một chút lại nhìn người kia một chút.
Lục Giai ở bên cạnh chỉ mỉm cười, không tiếp lời.
Sau khi dừng lại dưới cao ốc tập đoàn Ngạo Thế, mọi người cùng nhau xuống xe. Trần Vũ Tịch cũng không nói gì xuống xe theo cùng một lúc. Nhìn tòa nhà lớn này, Trần Vũ Tịch vô cùng không hiểu hỏi:
- Là tới đón Ngạo Dạ Phong hay sao?
Thẩm Thiên Dật liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch:
- Cũng không tính là vậy! Nhưng cậu ta sẽ phải xuống dưới một phen.
Trong thời gian ở đây nói chuyện, Lục Giai ôm một con chó Nhật không biết từ nơi nào tới trước mặt Trần Vũ Tịch. Vũ Tịch rất yêu thích chó, trong nhà có cực phẩm Hắc Bối cha nuôi, huấn luyện trong quân đội cực kỳ tốt hơn nữa là một con chó vô cùng thông minh. Chỉ cần có phương pháp huấn luyện đúng, trí thông minh của bọn chúng có thể tăng cao rất nhiều.
Trần Vũ Tịch không khỏi bị con chó nhỏ đáng yêu trong ngực Lục Giai làm cho si mê, không ngừng chơi đùa với nó.
Lúc Ngạo Dạ Phong xuất hiện trước của cao ốc, Thẩm Thiên Dật quay đầu lại liếc nhìn Lục Giai, Lục Giai khẽ mỉm cười:
- Vũ Tịch, chị đi lấy ít đồ trên xe, em ôm giúp chị một chút đi.
Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, cô cũng đang muốn ôm mà, có điều không phải quá thân quen với Lục Giai, có chút ngượng ngùng cho nên mới không mở miệng. Vừa nghe chị ấy nói như thế, trong lòng dĩ nhiên vui mừng.
- Được! - Vũ Tịch nhận lấy con chó nhỏ, khi xoay người chơi đùa với con chó nhỏ thì thấy Ngạo Dạ Phong cầm tài liệu trong tay đi tới bên này.
- Đây là tài liệu của cậu, sau này chớ làm bộ để mấy tài liệu của công ty các cậu gửi đến đây, kết quả rơi vào phòng làm việc của tôi khiến tôi phải giúp cậu nhận lấy. - Ngạo Dạ Phong vừa đi vừa oán trách.
- Dạ dạ, biết! - Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười nhận lấy phần tài liệu kia – Không phải tôi cũng giúp cậu nhận Vũ Tịch đến đây sao.