- Này, Ngạo Dạ Phong, hẳn không phải lúc này anh biến thành câm rồi chứ, hỏi anh đấy, rốt cuộc anh có dám hay không? - Trần Vũ Tịch không nhịn được mở miệng hỏi lần nữa.
Ngạo Dạ Phong cúi đầu khẽ mỉm cười, hai tay nhét vào túi, ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Tịch có chút lo lắng và bất an nắm chặt đôi tay trên cầu thang. Cô bị nụ cười đơn thuần của anh làm rung động, nhưng lại nghe từ môi khẽ mở kia, giọng nói không có bất kỳ biểu cảm nào, thản nhiên nói:
- Em đang nói đùa với anh sao?
Đôi tay nhỏ của Trần Vũ Tịch nắm chặt hơn:
- Đây là cự tuyệt sao?
- Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ nói yêu? - Nụ cười của Ngạo Dạ Phong sâu hơn, lại mang theo một tia châm chọc.
Đôi mắt Trần Vũ Tịch khẽ nheo lại, đầu ngón tay gần như muốn xuyên vào lòng bàn tay. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng kết quả như vậy vẫn làm cho cô không kìm được tức giận. Không sai, không phải là đau lòng khổ sở, mà là tức giận.
- Ngạo Dạ Phong, cái tên khốn kiếp, đây là lần đầu tôi tỏ tình với người khác, vậy mà anh lại cự tuyệt. Khốn kiếp! Anh chờ đó cho tôi.
Trần Vũ Tịch mắng xong chạy thẳng lên lầu, bỏ lại một mình Ngạo Dạ Phong lặng người mấy giây, ngay sau đó cười một tiếng, nha đầu này thật đúng là thú vị. Nhớ tới nụ hôn đầu của cô đã bị anh chiếm lấy, lần này lại là lần tỏ tình đầu tiên.
Anh cười tà mị hơn.
Sáng sớm hôm sau, Ngạo Dạ Phong lái xe chờ Trần Vũ Tịch ở cửa, thấy cô từ bên trong ra ngoài, hạ cửa sổ xe xuống:
- Này, Vũ Tịch, hôm nay anh đưa em đến trường học!
Trần Vũ Tịch dừng lại, nhìn Ngạo Dạ Phong, nhớ tới chuyện hôm qua bị từ chối, nhất thời nhíu mày, xoay người đi tới xe bác Trần.
Cô quyết định không bao giờ nói chuyện với Ngạo Dạ Phong nữa, đây chính là lần đầu tiên cô tỏ tình từ khi sinh ra, anh ta lại cự tuyệt, buồn cười, vậy mà lại cự tuyệt, khốn kiếp!
Ngạo Dạ Phong cũng không nói gì, ngồi trên xe, nhìn Trần Vũ Tịch đi tới xe của bác Trần trong gương chiếu hậu, khẽ mỉm cười.
Trần Vũ Tịch liếc qua xe của bác Trần một cái, ông ấy không có ở đây. Từ lần trước sau khi gây gổ với Ngạo Dạ Phong xong, bác Trần vẫn luôn đưa Trần Vũ Tịch đi học, nhất định là vì chuyện tối hôm qua, nên Ngạo Dạ Phong mới muốn tự đưa cô đi học, không biết anh ta lại tính toán điều gì, không ngồi xe của anh ta đấy.
Trần Vũ Tịch đợi một hồi trước xe của bác Trần, không thấy bác Trần ra ngoài, sau đó liếc nhìn xe Ngạo Dạ Phong, nhất định là do tên đó giở trò quỷ.
Trần Vũ Tịch xoay người lại, lúc đi qua xe Ngạo Dạ Phong, dừng một chút, ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước. Ngạo Dạ Phong nhíu mày, nha đầu này dư sức quá rồi, vội vàng chậm rãi lái xe đi theo.
Một tay anh khoác trên cửa sổ xe, cười nhạt nhìn Trần Vũ Tịch:
- Em vẫn còn tức giận vì hôm qua cự tuyệt em sao, anh chỉ cảm thấy em còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình yêu, giống như anh vậy, đến lúc đó bị thiệt thòi thì em phải làm sao?
Trần Vũ Tịch đột nhiên đứng lại xoay người nhìn anh, vẻ mặt Ngạo Dạ Phong như không có gì quan trọng, lại có dáng vẻ được tiện nghi khoe mẽ, khiến Trần Vũ Tịch thật sự muốn hung hăng đá mặt lên anh ta mấy đá, mới hả giận.
- Vậy tôi thật sự phải cám ơn Ngạo đại công tử đã xuống tay lưu tình rồi. - Trần Vũ Tịch mang theo giọng mũi hừ lạnh nói.
Nhìn khuôn vẻ mặt Trần Vũ Tịch căm hận đến cắn răng nghiến lợi, Ngạo Dạ Phong cười ha ha một tiếng.
Trần Vũ Tịch cau mày:
- Anh cười cái gì? Tôi có gì buồn cười đến vậy sao?
Ngạo Dạ Phong dừng một chút, khẽ nghiêm mặt nói;
- Em thật sự thích anh?
Không biết vì sao sao nhìn bộ dạng Ngạo Dạ Phong, giống như đang châm chọc cô. Trần Vũ Tịch hít một hơi thật sâu, Ngạo Dạ Phong cho là cô muốn nổi giận, lại nghe Trần Vũ Tịch vô cùng kiên định mà nói ra.