Ngạo Dạ Phong nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch đi khỏi, tại sao không hề cảm thấy được trên người cô có những thứ mà một học sinh trung học nên có, ngược lại giống như một cô gái thành thục? Chẳng lẽ là anh đã ảo giác!
Có điều nhớ tới mấy lời vừa rồi của Trần Vũ Tịch, Ngạo Dạ Phong đấm một cái vào tường. Cô gái đáng chết, nếu không phải vì cô còn chưa trưởng thành, nhất định anh đã ăn sạch cả người cô, xem cô còn dám nói chuyện như vậy với anh nữa không.
. . . . . .
Vì chuyện ngày đó, đã một tuần lễ Trần Vũ Tịch chưa nói chuyện với Ngạo Dạ Phong. Nếu hai người gặp thoáng qua, cô cũng sẽ không ngẩng đầu nhìn anh một cái, mà thời gian còn lại, cô đều dùng để điều tra về chuyện Bò Cạp Đen, bởi vì chỉ khi làm chuyện này, cô mới có thể khiến đầu óc mình không nghĩ đến Ngạo Dạ Phong nữa.
Chủ nhật, Ngô Kỳ muốn mời Trần Vũ Tịch đến nhà cô làm khách. Vốn Trần Vũ Tịch muốn báo cáo với Mạc thủ trưởng một chút về tình hình nhiệm vụ gần đây, nhận được điện thoại của Ngô Kỳ vẫn còn hơi do dự, có điều buồn bực thì ở nhà cũng buồn bực, cho nên đồng ý.
Đang lúc xuống lầu, Trần Vũ Tịch thấy Dụ Khả Hân ngồi trên ghế sa lon phía dưới, nghiêng người dựa vào bả vai Ngạo Dạ Phong, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa xem ti vi. Trần Vũ Tịch nhướng mày, đứng ngơ ngẩn trên cầu thang.
- Vũ Tịch, cô phải ra ngoài sao? – Thím Lưu đi qua dưới lầu, thấy Trần Vũ Tịch cầm túi, mở miệng hỏi một câu.
Một câu này, Ngạo Dạ Phong và Dụ Khả Hân cùng quay đầu nhìn cô.
Nhất là ánh mắt Ngạo Dạ Phong, hình như anh ta có ý đẩy Dụ Khả Hân ra.
- Vâng, đến nhà bạn học! - Trần Vũ Tịch nhàn nhạt đáp lại một câu, xuống lầu đi ra ngoài.
- Vũ Tịch, có cần anh đưa em đi không? – Đáng nhẽ không nên nói chuyện, nhưng Ngạo Dạ Phong cũng không biết tại sao, nhìn về phía bóng dáng của cô kêu lên một câu.
Trần Vũ Tịch không để ý đến anh, rời khỏi biệt thự.
Dụ Khả Hân liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch, lại nhìn Ngạo Dạ Phong một chút:
- Phong. . . . . . thật sự anh giống như rất để ý nha đầu kia.
Nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch Ngạo Dạ Phong lấy lại tinh thần, dừng một chút, khẽ mỉm cười:
- Tiểu nha đầu này, luôn giỡ tính khí trẻ con ra. Đều do được ông nội chiều ra! - Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Dụ Khả Hân khẽ mỉm cười, áp vào trong ngực anh. Cô rất hiểu Ngạo Dạ Phong rất rõ, thậm chí so với Ngạo Dạ Phong còn hiểu rõ hơn, chỉ cần vừa nhìn vẻ mặt của anh, cô đã biết trong lòng Ngạo Dạ Phong đang suy nghĩ gì.
Ngoài mặt bên ngoài Ngạo Dạ Phong cười đùa vô độ trêu hoa ghẹo nguyệt, thật ra thì hoàn toàn không có bất kỳ khái niệm gì đối với tình yêu. Anh không hiểu tình yêu là cái gì, thậm chí anh có chút sợ hãi với tình yêu, mà cũng chỉ có một mình Dụ Khả Hân biết. Ban đầu cô yêu Ngạo Dạ Phong, là vì anh đơn thuần như vậy, ban đầu rời khỏi anh, cũng là vì anh đơn thuần.
- Phong, có phải anh đã thích tiểu nha đầu kia rồi không! - Dụ Khả Hân khẽ mỉm cười.
Ngạo Dạ Phong nhất thời ngẩn ra, tiếp nhận nụ cười của Dụ Khả Hân, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét. Anh ghét nhất chính là bị người khác nhìn thấu tâm tư của mình, nhất là sau khi nhìn thấu vẫn ra vẻ không sao cả nhìn anh.
Anh đẩy Dụ Khả Hân sang một bên, đứng dậy đi tới một chỗ khác trên ghế sa lon ngồi xuống, im lặng không nói. Trên thực tế, ngay cả bản thân anh cũng chưa từng suy xét đến vấn đề này, có điều cho tới bây giờ, anh cho rằng mình không thể nào thích Trần Vũ Tịch, bởi vì cô không phải kiểu phụ nữ mà anh muốn.
. . . . . .
Sau khi Trần Vũ Tịch đi ra khỏi phòng khách, ở bên ngoài hít một hơi thật sâu muốn hoàn toàn thoát khỏi một màn vừa thấy, ra sức lắc đầu, xoay người bước đi.