Nếu Ngạo Dạ Phong là người gây dựng lại tổ chức Bò Cạp Đen, như vậy anh hẳn phải có khả năng muốn xử lý người nào sẽ xử lý người đó. Lần trước sau khi bị người đàn ông kia chỉnh, Trần Vũ Tịch phát hiện Ngạo Dạ Phong không làm gì cả, điểm này cực kỳ không giống phong cách của anh, anh không phải hạng người có thù oán tất báo sao?
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn đằng trước tự hỏi, đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua, mi mắt Trần Vũ Tịch co lại, chẳng lẽ anh chỉ là bản thân mình có thù mới cần báo sao?
Trần Vũ Tịch nhanh chóng tỉnh táo lại, người đàn ông kia hình xuất hiện trên máy tính của Ngạo Dạ Phong, ý gì đây?
Con ngươi Trần Vũ Tịch xẹt qua một tia sáng, Ngạo Dạ Phong cũng đang điều tra người này?
Vừa nghĩ tới chỗ này, Trần Vũ Tịch thấy Ngạo Dạ Phong từ bên trong đi ra, tắt máy tính bảng bỏ vào trong cặp sách.
- Gần đây có phải em quá say mê chơi game trên máy tính rồi, như vậy không tốt, ảnh hưởng học tập. - Ngạo Dạ Phong mới vừa ngồi vào trong xe đã càm ràm.
Trần Vũ Tịch liếc anh một cái:
- Ta nói lão gia này ~ ngài không phải quản chuyện hơi nhiều chứ? Kỳ thi lần trước không phải đã cho anh xem thành tích sao? Hạng nhất cả lớp còn muốn sao nữa?
Ngạo Dạ Phong nhìn dáng vẻ đáng yêu của Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, khởi động xe đưa cô đi học.
Khóa học buổi sáng vừa kết thúc, Trần Vũ Tịch chuẩn bị cùng đi ăn cơm với Ngô Kỳ, đột nhiên có hai nữ sinh chạy tới ngăn cô lại, Trần Vũ Tịch chớp mắt nhìn hai người bọn họ:
- Các bạn tìm tôi?
Hai cô gái liếc nhau một cái:
- Bọn tớ có chuyện muốn nhờ cậu, ngoài cậu ra, không người nào có thể giúp được.
Trần Vũ Tịch ngẩn ra, ngoài Ngô Kỳ và Lạc Nam, đây là lần đầu tiên có người chủ động đến chào hỏi cô như vậy.
Trần Vũ Tịch vui mừng gật đầu liên tục:
- Nói đi, chuyện gì, chỉ cần tớ có thể làm được thì cứ việc nói. – Cô vẫn là người hiền lành như vậy, nhiệt tình mù quáng.Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn.
- Bọn tớ muốn theo cậu học Taekwondo! Nghe nói cậu rất lợi hại. - Một trong hai nữ sinh đó, nhìn Trần Vũ Tịch hơi mỉm cười nói.
Trần Vũ Tịch sửng sốt:
- Nếu các cậu muốn học, đến lớp Taekwondo không được sao? - Sau đó cười một tiếng – Coi như tớ lợi hại thì cũng không bằng thầy giáo!
- Nhưng bọn tớ không muốn đến đó, vì bọn tớ gia nhập câu lạc bộ khác, trường học quy định một học sinh chỉ có thể vào một câu lạc bộ, bọn tớ lại muốn học một chút Taekwondo phòng thân, cho nên mới tới nhờ cậu giúp. - Ngay sau đó một cô gái khác giải thích.
- Hoá ra là như vậy! - Trần Vũ Tịch không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
- Cậu đồng ý? Thật tốt quá, cứ quyết định như vậy đi, tan giờ học buổi chiều bọn tớ cùng tới nhà tập luyện. - Nói xong phất phất tay với Trần Vũ Tịch, hai người xoay người chạy ra khỏi phòng học.Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn.
Mắt Trần Vũ Tịch nháy mấy cái thật lớn, đột nhiên khôi phục tinh thần lại: "Học Taekwondo, tới nhà tớ làm gì?" Nhưng lời nói ra, hai nữ sinh kia đã chạy ra khỏi phòng học, không còn bóng dáng, hình như không muốn cho cô cơ hội cự tuyệt.
Lúc này Ngô Kỳ ở một bên cũng nhíu mày:
- Sao tớ có cảm giác, họ không phải muốn học Taekwondo với cậu vậy!
Trần Vũ Tịch cũng kỳ quái gật đầu một cái, xác thực cô cũng có cái loại cảm giác này.
- Mặc kệ, đi trước ăn cơm đã! - Trần Vũ Tịch vung tay lên, với Ngô Kỳ cùng nhau đi tới nhà ăn.
Giờ tan học buổi chiều, hai bạn học nữ xin Trần Vũ Tịch chỉ bảo xuất hiện đúng lúc ở cửa phòng học, Trần Vũ Tịch gặp các cô khẽ mỉm cười, đi về phía bọn họ.
- Hay là chúng ta tập luyện ở trường học đi, đến nhà tớ chắc không tiện lắm. - Trần Vũ Tịch lấy cớ nói, dù sao cô vẫn là ăn nhờ ở đậu, cứ tùy tiện sử dụng nhà của người khác như vậy, cũng có chút không phải phép.