Con ngươi Trần Vũ Tịch tối sầm lại, "Mạc thúc thúc, chú đặc biệt tới nơi này không phải chỉ để cười nhạo cháu thôi đấy chứ."
Mạc thủ trưởng có chút nghiêm nghị, lấy từ trong cặp ra một số tài liệu đưa cho Trần Vũ Tịch, "Đây là những gì gần đây chúng ta tra được, tài liệu về việc năm đó Ngạo Thiên Hạo thành lập tổ chức Mafia, tốt nhất cháu nhìn kĩ một chút, lát nữa chú sẽ mang đi."
Trần Vũ Tịch vừa uống cà phê, vừa nhìn số tài liệu kia, "Ngạo Thiên Hạo thành lập tổ chức Mafia, có quan hệ với Ngạo Dạ Phong sao?"
"Đúng ra thì không có quan hệ gì, lúc Ngạo Thiên Hạo chết, Ngạo Dạ Phong mới bảy tuổi, sau lại được Ngạo Tùng nuôi dưỡng, vẫn kinh doanh ở tập đoàn Ngạo Thế, cũng không phát hiện bọn họ có gì khác thường."
Trần Vũ Tịch nhìn những tài liệu này, nhất thời nhíu mày, thì ra Ngạo Dạ Phong có tuổi thơ bất hạnh như vậy .
"Vũ Tịch, Vũ Tịch?" Mạc thủ trưởng kêu cô mấy tiếng mà không thấy cô trả lời, lại đưa tay quơ quơ trước mắt cô, mới kéo được cô về thực tại, "Cháu đang suy nghĩ cái gì vậy, nghĩ gì mà mất hồn như thế!"
"Oh, Diễn đang suy nghĩ về chuyện Mafia. Chú Mạc, nếu Mafia không có quan hệ gì với Ngạo Dạ Phong, tại sao chú còn để cháu đến nhà bọn họ điều tra?" Trần Vũ Tịch vô cùng khó hiểu hỏi.
Mạc thủ trưởng khẽ nhíu mày, "Thật ra thì trước khi cháu vào Ngạo gia, chúng ta đã nhận thấy được cái tổ chức này bắt đầu hoạt động lại, nhưng năng lực chống trinh sát của bọn chúng rất mạnh, đến bây giờ chúng ta đối với tài liệu về tổ chức này biết vô cùng ít, theo điều tra, cũng chỉ có thể biết một chút chuyện mười lăm năm về trước, về chuyện sau khi Ngạo Thiên Hạo chết, còn cơ hồ là không biết gì cả."
Mạc thủ trưởng thấy Trần Vũ Tịch nghe rất nghiêm túc, tiếp tục nói, "Nếu tổ chức này là do Ngạo Thiên Hạo thành lập, chúng ta nghĩ người nhà ông ta nhất định có thể biết chút gì đó, hoặc là người tái lập lại tổ chức này rất có khả năng là người của Ngạo gia."
Trần Vũ Tịch mấp máy môi, nếu những điều Mạc thủ trưởng nói là sự thật, vậy thì có thể dựng lại nổi cái tổ chức này chỉ có thể là Ngạo Dạ Phong thôi. Mày Trần Vũ Tịch nhíu sâu hơn, ít nhất ở hiện tại nhìn lại, không có chút nào nhìn ra Ngạo Dạ Phong có thể làm ra chuyện như vậy.
Nhưng từ trong khoảng thời gian sống chung tới nay, Ngạo Dạ Phong cũng không có biểu hiện bên ngoài gì, cũng có thể, hắn không muốn người khác biết đến.
Sau khi chia tay Mạc thủ trưởng, Trần Vũ Tịch bắt xe về nhà, lẳng lặng nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Ngạo Dạ Phong, khi thì lạnh lùng, khi thì nghịch ngợm, còn có hình ảnh Ngạo Dạ Phong phong lưu làm cho người ta không chịu nổi, rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn.
Trần Vũ Tịch xoay người, muốn đem hình ảnh của hắn trong đầu óc làm cho biến mất hết, lại phát hiện hoàn toàn không có tác dụng.
Đột nhiên Trần Vũ Tịch ngồi dậy, cô không thể cứ cùng Ngạo Dạ Phong đánh nhau, cãi vả ầm ĩ nữa, cô tới đây là vì phải hoàn thành nhiệm vụ. Phải biết nếu như để cho cái tổ chức Mafia này tiếp tục mở rộng, những người gặp nguy hiểm sẽ ngày càng nhiều, lúc nãy nghe Mạc thủ trưởng nói, gần đây lại có một khối lượng lớn vũ khí đạn dược vận chuyển từ nước ngoài vào trong nước.
Mặc dù người của đội chống khủng bố bắt được một ít, nhưng vẫn khiến phần lớn vũ khí đạn dược này chuyển được vào trong nước, hơn nữa đã biết được số vũ khí đạn dược này là do người của tổ chức Bò cạp đen mua về, để cho những thứ này vũ khí có tính sát thương này được sử dụng trong tay bọn người đó, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó, Trần Vũ Tịch giống như một người khác, rất ít cãi vả với Ngạo Dạ Phong, khi cô phát hiện Ngạo Dạ Phong đang cùng phụ nữ bên ngoài lui tới cũng làm ra vẻ như không thấy.