Mới vừa đẩy cửa đi vào, Trần Vũ Tịch cùng Ngô Kỳ liền bị tình cảnh trước mắt làm sợ hết hồn, hai người sững sờ đứng ở cửa lớp, nhìn trên sàn nhà một vũng máu, cách đó không xa còn có một người nằm, cả người hắn là máu, những cậu nhóc khác bị làm cho sợ trốn ở góc phòng, còn dư lại chính là mấy cái tên khoa trương đứng ở nơi đó nhìn Trần Vũ Tịch cười lạnh.
Trần Vũ Tịch nhíu mày, "Là bọn hắn!" Như thế, cô chạy đến chỗ người đang nằm trên đất kia, quả nhiên là Lạc Nam, trên đầu của cậu ta còn chảy máu, xem bộ dạng là bị lấy đầu đâm vào tường.
"Lạc Nam cậu không sao chớ?"
Lạc Nam khó khăn mở mắt, lúc thấy Trần Vũ Tịch, trong lòng mới sợ hãi vừa rồi, nhất thời nhẹ đi rất nhiều. Trần Vũ Tịch thử một chút, nhưng căn bản không di chuyển nổi cậu ta.
"Ngô Kỳ nhanh đi gọi người của phòng y tế!" Trần Vũ Tịch nhìn Ngô Kỳ vẫn đang thất thần đứng ở cửa hét lên, Ngô Kỳ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, chạy ra ngoài.
"Lại là các ngươi, tại sao khi dễ hắn?" Trần Vũ Tịch đem Lạc Nam thả xuống, đứng lên nhìn chằm chằm mấy nam sinh kia.
Nam sinh cầm đầu chính là người trước kia vẫn khi dễ Lạc Nam, sau Trần Vũ Tịch mới biết, hắn là con trai độc nhất của Giang Thị tập đoàn ở thành phố K—— Giang Lương Siêu, tập đoàn Giang Thị cũng rất có thế lực trên cả nước, có thể nói ở thành phố K là tập đoàn duy nhất có thể cùng tập đoàn Ngạo Thế chạy song song.
"Mày lại muốn ra mặt giúp nó? Bọn tao chưa bao giờ đánh nữ sinh, nhưng nếu mày còn chõ mõm vào chuyện của bọn tao nữa, ngay cả mày bọn tao cũng dọn dẹp cả thảy." Mặt Giang Lương Siêu giễu cợt nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé của Trần Vũ Tịch, "Bọn mày người như vậy còn dám tới lớp Taekwondo, đã biết tập luyện rồi sao, mày có thể chống đỡ được nhiều người bọn tao sao?"
Sắc mặt Trần Vũ Tịch trầm xuống, cậu nhóc như vậy nếu không cho chút dạy dỗ, hắn sẽ càng ngày càng ngông cuồng, nơi này là trong trường học, cậu ta thì giống như một tên xã hội đen, lôi kéo những bạn học khác cùng nhau ức hiếp những người yếu đuối, Trần Vũ Tịch mới vào nơi này không bao lâu.
Đã nghe được không ít chuyện về bọn họ, đại đa số đồng học tương đối đều sợ bọn họ, một vì nhẫn nhịn, không dám nói cho cha mẹ và thầy giáo.
Trần Vũ Tịch hít một hơi sâu, biết rõ ràng bạo lực không giải quyết được vấn đề, hơn nữa chuyện lần trước đã bị Ngạo Dạ Phong bắt được nhược điểm, lần này nếu lại gặp chuyện không may, Ngạo Dạ Phong không biết sẽ tìm biện pháp gì để khi dễ cô đây.
"Nếu không thì như vậy đi, tôi cũng không muốn chấp nhật với những người kém hiểu biết như các cậu, vậy chúng ta tỷ thí một chút, một mình tôi khiêu chiến một đám các ngươi. Nếu như tôi thua, mặc cho các cậu xử trí, nhưng nếu tôi thắng, các cậu phải đồng ý, về sau không được phép ức hiếp Lạc Nam nữa." Trần Vũ Tịch nghiêm nghị nói, căn bản cũng không giống một cô bé mười bảy tuổi.
Mặc dù trong con ngươi vẫn lóe lên thần sắc nghiêm túc, nhưng mà cái nghiêm mặt, hoàn toàn chính là một cô bé đang tức giận.
Ai bảo cô sinh ra vốn lớn như vậy mà mặt vẫn chưa trưởng thành!
Lúc này Lạc Nam đã từ mặt đất ngồi dậy, trên đầu máu vẫn còn chảy, Trần Vũ Tịch cuống quít, "Có thể tự mình đi không? Tôi cùng cậu tới phòng y tế!"
Lạc Nam lắc đầu một cái, nhìn Trần Vũ Tịch, "Tại sao muốn đối với tôi như vậy?"
Trần Vũ Tịch sửng sốt, này còn có nguyên nhân sao? Cô là không ưa một nhóm người khi dễ một người mà thôi.
"Nào có nhiều tại sao như vậy, chẳng lẽ cậu cứ như vậy bị bọn họ khi dễ mà không nói tiếng nào sao?" Trần Vũ Tịch cau mày.
Lạc Nam khẽ cúi đầu, "Đây là tôi nên chịu, cậu không cần phải lo, cậu đánh không lại bọn hắn, mà coi như đánh thắng rồi thì bọn họ vẫn sẽ khi dễ tôi như cũ. Cậu đi đi!"
Trần Vũ Tịch kinh ngạc nhìn Lạc Nam, trong đầu cậu ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ là vui lòng bị người khi dễ sao?