Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 43: 43: Nhận Được Điện Thoại






Thịnh Vân Hạo nhìn ánh sáng lạnh lẽo trên mặt sông, anh rất muốn mở miệng hỏi Tô Tuyết Vy tại sao cô lại làm như vậy?
Năm đó cô biến mất mà không nói lời nào, không cho anh bất cứ một lời giải thích nào, hiện tại cô lại giở thủ đoạn cũ, rốt cuộc thì cô muốn hành hạ anh hay là vì cô không muốn ở bên cạnh anh dù chỉ là một giây một phút?
Lại nói Chu Hạo Thanh là ngôi sao mới nổi có tiềm năng nhất trong giới doanh nhân ở thành phố Dung Châu nên đương nhiên anh ta cũng được mời tham dự lễ đính hôn của Thịnh Vân Hạo.

Thật ra trong khoảng thời gian này Chu Hạo Thanh cũng cố hết sức tìm tung tích của Tô Tuyết Vy, nhưng hoàn toàn không có một chút tin tức nào.

Cho đến khi anh ta nghe được tin Thịnh Vân Hạo sắp đính hôn.

Ban đầu anh ta cho rằng người đính hôn với Thịnh Vân Hạo là Tô Tuyết Vy, nhưng anh không ngờ người đó lại là Tô Minh Nguyệt.

Khi Chu Hạo Thanh đang đi dạo trong khách sạn nơi tổ chức buổi lễ đính hôn của Thịnh Vân Hạo thì anh ta bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tô Tuyết Vy, người đã mất tích rất lâu, điều này khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên, nhanh chóng nhấn nút nghe, lo lắng hỏi.

“Tuyết Vy, là em sao? Em đang ở đâu?”
Nhưng Tô Tuyết Vy ở đầu bên kia điện thoại lại đang hốt hoảng lo lắng, vội vàng hoảng sợ khóc lóc nói.

“Hạo Thanh, Thần Vũ không thấy đâu cả, em nên làm cái gì bây giờ? Thằng bé biến mất rồi.


Chu Hạo Thanh siết chặt điện thoại, vội vàng hỏi.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thần Vũ lại có thể biến mất được?”
“Em không biết, sáng nay lúc em tỉnh dậy thì đã không thấy thằng bé đâu, thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng em vẫn chưa tìm thấy Thần Vũ, bây giờ em không biết phải làm gì cả.

” Tô Tuyết Vy ở đầu bên kia điện thoại khóc lớn.

Chu Hạo Thanh đi đến một góc yên tĩnh, nhẹ giọng an ủi Tô Tuyết Vy.


“Tuyết Vy à, em phải bình tĩnh, em cần bình tĩnh lại một chút, có lẽ Thần Vũ chỉ đang chơi trốn tìm ở góc nào đó thôi.


Sau đó anh lại hỏi Tô Tuyết Vy.

“Em cẩn thận tìm kỹ lại xem, mà bây giờ em đang ở đâu, anh đến tìm em.


Chờ đến khi Chu Hạo Thanh xác định vị trí, anh lập tức chạy ra khỏi lễ đính hôn, lái xe đến nhà họ Tô.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Tuyết Vy mất tích lâu như vậy hóa ra lại đang sống trong nhà họ Tô.

Tô Tuyết Vy lúc này đã sụp đổ, cô vô cùng hoang mang lo lắng, cô hoàn toàn không ngờ Thần Vũ sẽ đột ngột biến mất như vậy.

Sáng nay khi tỉnh dậy cô không để ý đến Thần Vũ lắm, cô cứ nghĩ rằng thằng bé vẫn đang chơi ở trong sân như mọi khi.

Mãi cho đến khi cô ăn sáng xong vẫn không thấy Thần Vũ đâu cả, mà bây giờ đã là buổi trưa rồi nhưng cô tìm mãi mà không thấy Thần Vũ đâu, cô bắt đầu hơi lo lắng.

Cô tìm kiếm khắp căn nhà họ Tô nhưng hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của Thần Vũ, người duy nhất mà cô nhớ đến chính Thịnh Vân Hạo nhưng khi cô định gọi điện thoại cho Thịnh Vân Hạo thì cô chợt nhớ ra hôm nay là ngày Thịnh Vân Hạo và Tô Minh Nguyệt đính hôn.

Cô cảm thấy dường như mình sắp hít thở không thông.

Vì vậy cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Chu Hạo Thanh.

Khi Chu Hạo Thanh chạy đến nhà họ Tô thì Tô Tuyết Vy đang ngồi dưới đất, đau khổ ôm lấy bản thân.

Nhìn thấy cô như vậy thì Chu Hạo Thanh cảm thấy vô cùng đau lòng, dường như cô ấy lại gầy đi rất nhiều, anh không kìm được bước tới ôm cô vào lòng.


“Tuyết Vy, đừng sợ, nhất định sẽ tìm được Thần Vũ mà.

” Chu Hạo Thanh vỗ lưng cô nhẹ nhàng an ủi.

Tô Tuyết Vy ngẩng đầu, khi nhìn thấy Chu Hạo Thanh thì hoảng hốt nắm lấy tay anh, trong mắt cô toàn là sự lo lắng.

“Phải làm sao bây giờ, không thấy Thần Thần đâu hết, em phải làm sao bây giờ?” Tô Tuyết Vy đau khổ hỏi.

“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Hạo Thanh hỏi cô.

Sau khi nghe Tô Tuyết Vy kể hết đầu đuôi sự việc thì Chu Hạo Thanh mới nói tiếp.

“Em có biết hôm nay là ngày Thịnh Vân Hạo và Tô Minh Nguyệt đính hôn không?” Chu Hạo Thanh hỏi có chút thận trọng, dường như đang thử thăm dò cảm xúc của cô.

Tô Tuyết Vy nghe anh hỏi như vậy thì gật đầu một cách chậm rãi.

“Em biết.


Nhận ra sau khi cô nghe thấy tin Thịnh Vân Hạo đính hôn thì tâm trạng cũng không dao động nhiều lắm thì Chu Hạo Thanh mới hỏi tiếp.

“Nhưng Tuyết Vy, em không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Tại sao Thịnh Vân Hạo lại đột nhiên đính hôn với Tô Minh Nguyệt? Không phải lúc trước em từng kể về mối quan hệ giữa em và Tô Minh Nguyệt, lẽ nào em không cảm thấy hành vi của Tô Minh Nguyệt có hơi kỳ lạ sao?”
“Bây giờ em hoàn toàn không muốn quan tâm đến chuyện của Tô Minh Nguyệt và Thịnh Vân Hạo, bây giờ em chỉ muốn tìm ra Thần Vũ thôi.

” Tô Tuyết Vy vừa khóc vừa nói, bây giờ cô không còn tâm trí để quan tâm đến bọn họ.


Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với Thần Vũ thì cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình, mà có lẽ cô cũng không thể nào sống nổi nữa.

“Tuyết Vy, em mau bình tĩnh lại đi, những gì mà anh đang nói bây giờ đều có liên quan đến Thần Vũ, mặc dù anh rất không muốn thừa nhận, thế nhưng không phải lúc trước em nói rằng Thịnh Vân Hạo chính là ba của Thần Vũ sao, vậy mà bây giờ Thịnh Vân Hạo lại đính hôn với Tô Minh Nguyệt.


Chu Hạo Thanh dừng một chút rồi lại nói tiếp.

“Lẽ nào em không cảm thấy việc Thần Vũ biến mất vào thời điểm này rất trùng hợp sao? Em nói thử xem người như Tô Minh Nguyệt, nếu có ai dám đến phá hỏng buổi lễ đính hôn của cô ta thì sợ rằng cái gì cô ta cũng dám làm có đúng không?”
Nghe những gì Chu Hạo Thanh nói, Tô Tuyết Vy đột nhiên nhớ tới lúc trước khi cô và Tô Minh Nguyệt cãi nhau, hình như cô từng nói sẽ đưa Thần Vũ tới phá hủy buổi lễ đính hôn.

Nhưng cô nói như vậy cũng chỉ là để cảnh cáo uy hiếp Tô Minh Nguyệt, chỉ mong cô ta đừng gây rắc rối cho mình và Thần Vũ nữa.

Chẳng lẽ Tô Minh Nguyệt thật sự vì lo lắng cho buổi lễ đính hôn của cô ta cho nên thật sự đã ra tay với Thần Vũ sao?
“Không, sẽ không đâu.

” Tô Tuyết Vy tự lẩm bẩm nói, nhưng trong lòng cô lại vô cùng hoảng sợ, dù Tô Minh Nguyệt có phát điên thì cô ta cũng sẽ không ra tay với một đứa trẻ đúng không?
Cho đến bây giờ, Tô Tuyết Vy vẫn còn ôm một tia hy vọng dành cho Tô Minh Nguyệt.

“Tuyết Vy, chẳng lẽ đến tận lúc này rồi mà em vẫn còn chưa rõ con người cô ta sao? Đến bây giờ mà em vẫn còn cảm thấy Tô Minh Nguyệt sẽ có lòng tốt như vậy sao? Em hãy nghĩ mà xem, em và Thần Vũ cùng ở nhà họ Tô, cùng ở trong căn biệt thự này.

Ngoại trừ Tô Minh Nguyệt thì còn có ai có thể ra tay với Thần Vũ nữa? Ai sẽ giấu Thần Vũ đi một cách dễ dàng như vậy?”
Tô Tuyết Vy đau khổ nhìn Chu Hạo Thanh.

“Thật sự là Tô Minh Nguyệt sao? Nhưng mà, nhưng mà tại sao cô ta lại giấu Thần Vũ đi? Lẽ nào là do em đã đe dọa cô ta sao, nhưng mà em đâu có làm như vậy thật, chỉ cần cô ta không gây rắc rối cho em và Thần Vũ thì cả đời này em sẽ không bao giờ nói ra chuyện đó.


Chu Hạo Thanh chỉ có thể thở dài một tiếng rồi nói.

“Em nghĩ lòng người quá đơn giản, có một số người có thể vì lợi ích của bản thân mà sẵn sàng làm tất cả mọi việc.

Thậm chí ngay cả họ hàng người thân đều không thèm nhận, huống chi là chút chuyện như thế này.



Tô Tuyết Vy đột nhiên từ dưới đất đứng lên lau nước mắt.

Căm hận nói.

“Bây giờ em sẽ đi tìm Tô Minh Nguyệt, nếu hôm nay cô ta không trả lại Thần Vũ cho em thì em sẽ khiến buổi lễ đính hôn của cô ta không thể tiếp tục.


Chu Hạo Thanh kéo cô lại.

“Tuyết Vy, em không nên hấp tấp, hiện tại hẳn là chúng ta nên đi báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện này.


“Vô ích thôi, vừa rồi em đã gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát nói rằng nếu thời gian mất tích chưa đủ 24 giờ thì không thể lập hồ sơ vụ án, có phải anh vừa từ hiện trường lễ đính hôn đến đây không, bây giờ có anh lập tức đưa em đến đó có được không?” Tô Tuyết Vy khẩn cầu nhìn Chu Hạo Thanh.

Thế nhưng Chu Hạo Thanh lại có chút do dự, cũng có chút lo lắng.

“Em cầu xin anh, anh hãy đưa em đến đó đi mà, hôm nay em nhất định phải đến chỗ Tô Minh Nguyệt, sau đó yêu cầu cô ta giao Thần Vũ ra.

” Tô Tuyết Vy chỉ có thể nói tiếp.

Không được, cô không chỉ muốn tìm Thần Vũ, mà cô còn muốn khiến cho Tô Minh Nguyệt nếm trải mùi vị mất hết tất cả.

“Tuyết Vy, em nhất định phải đi đến đó sao?” Chu Hạo Thanh sợ rằng cô ấy sẽ mất kiểm soát khi nhìn thấy Thịnh Vân Hạo.

“Đưa em đến nơi tổ chức lễ đính hôn.

” Khi Tô Tuyết Vy nói câu này thì ánh mắt của cô vô cùng kiên định.

.