“Cô Quỳnh Anh” Tô Hồng Yên nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh thì nở nụ cười tươi chào hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh bước lên cầu thang và đến bên cạnh cô ấy, cô cũng mỉm cười và gọi cô Hồng Yên, sau đó hai người nhìn nhau không biết nói thêm gì.
Bầu không khí có chút khó xử.
Một lát sau, khi người giúp việc bưng trà vào, Nguyễn Quỳnh Anh chủ động lên tiếng: “Cô Yên mắt hơi đỏ, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Tôi bị anh Vĩnh Hải phê bình .” Tô Hồng Yên xoay xoay tách trà, vùi đầu xấu hổ.
Quỳnh Anh đã sớm đoán ra một chút, nghe được câu trả lời này cũng không ngạc nhiên lắm.
Cô có một phần ngạc nhiên vì Trần Vĩnh Hải là người đã chiều chuộng Tô Hồng Yên đến vậy, lại thực sự sẵn sàng làm cho cô ấy khóc.
Đến cuối cùng là Tô Hồng Yên đã làm gì để anh ấy trở nên tức giận như vậy?
Tò mò đến không chịu nổi, Nguyễn Quỳnh Anh phải kiềm chế mấy lần mới không mở miệng hỏi, cô c ắn môi dưới cười nói: “Như vậy sao, anh Hải chắc là muốn tốt cho cô, nếu không thì làm sao anh ấy có thể nói ra lời khiến cho cô Yên đau lòng như vây.”
“Cô nói cũng đúng.” Tô Hồng Yên uống một hớp trà, như đã thông suốt được điều gì đó, cười rạng rỡ hơn.
“Lần này tôi thực sự chọc giận anh Hải.
Cảm ơn cô Quỳnh Anh đã nhắc nhở tôi.
Buổi tối tôi xin lỗi anh ấy.”
“Ha ha ...” Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, tuy rằng mỉm cười, nhưng trong lòng lại giống như bị một tảng đá lớn đè lên, cả người rầu rĩ khó chịu.
Xin lỗi kiểu gì mà phải đợi đến tối?
Tô Hồng Yên thấy mục đích của cô đã đạt được, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng bị chén trà che lại khẽ gợi lên một vòng cung đắc ý.
Lúc này, quản gia Hoàng bước vào với vẻ mặt lo lắng, trước tiên anh ta chào Tô Hồng Yên, sau đó nhìn Nguyễn Quỳnh Anh và nói: “Cô Quỳnh Anh, cô Trâm Anh đến rồi, cô ấy muốn gặp cô.”
Nguyễn Trâm Anh?
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi một cách vô thức: “Cô ấy gặp tôi làm gì?”
Cô và Nguyễn Trâm Anh dường như không có chuyện gì để gặp nhau.
Tô Hồng Yên cau mày khi nghe cô Trâm Anh trong miệng quản gia Hoàng.
Người này, nếu cô ấy nhớ không lầm, cô ấy dường như là vợ chưa cưới của anh Hải.
A, vợ chưa cưới...
“Tôi không biết.” quản gia Hoàng lắc đầu: “Cô ấy đang ở bên ngoài.”
“Tôi biết rồi, để tôi ra ngoài một chuyến.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt chiếc cốc trong tay xuống và nói.
Quản gia Hoàng muốn nói lại thôi: “Cô có muốn báo cho anh Hải một tiếng không? Tôi thấy cô ấy có ý xấu gì đó.”
“Không cần.” Cô từ chối mà không cần suy nghĩ.
Người mà Nguyễn Trâm Anh muốn gặp là cô ấy, vì vậy không cần phải làm phiền đến Trần Vĩnh Hải.
Hơn nữa, đây là biệt thự của Trần Vĩnh Hải, cô không tin Nguyễn Trâm Anh dám làm gì cô ở đây.
Thấy cô nhất quyết làm như vậy, quản gia Hoàng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Tuy nhiên, lúc này Tô Hồng Yên lại đứng dậy: “Thôi, để tôi đi với cô Quỳnh Anh.”
“Hả?” Kiều An Nam sững sờ, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Tô Hồng Yên: “Cô Yên, cô cũng đi sao?”
“Ừ.” Tô Nhan gật đầu cười, nụ cười đầy hờ hững, có một chút lạnh lùng: “Nghe nói cô Trâm Anh là vợ chưa cưới của anh Vĩnh Hải.
Tôi luôn tò mò, nhưng không có cơ hội gặp mặt cố ấy.
Cơ hội đến rồi, tôi phải xem cô ấy có gì đặc biệt.”
Hóa ra là muốn gặp mặt tình địch.
Ngoài ra, Tô Hồng Yên là người mà Trần Vĩnh Hải yêu thích nhất và cũng là thanh mai trúc mã còn chút nữa là đính hôn.
Vậy mà lúc này Nguyễn Trâm Anh lại ngồi vào vị trí vợ chưa cưới của Trần Vĩnh Hải, Tô Hồng Yên làm sao có thể không quan tâm.
Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đồng ý: “Vậy thì cùng nhau đi đi.”
Hai người lần lượt đi ra ngoài nhưng quản gia Hoàng không theo kịp, suy nghĩ xong liền quay lên lầu.
Chuyện này nhất định phải nói với Trần Vĩnh Hải.
Bước ra khỏi biệt thự, vừa bước vào vườn, Nguyễn Quỳnh Anh đã nghe thấy giọng hét của Nguyễn Trâm Anh từ đằng xa: “Nguyễn Quỳnh Anh, chị đi ra đây cho tôi!”
Thực sự đến để gây rối!
Nguyễn Quỳnh Anh cuối khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng xuống, vẻ mặt không vui, bước nhanh hơn, đi về phía Nguyễn Trâm Anh, Tô Hồng Yên chậm rãi đi theo sau cô.
Nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đi ra từ hoa viên, đôi mắt của Nguyễn Trâm Anh lập tức đỏ lên, cơn ghen trong lòng dâng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng chị cũng đi ra.”
Kể từ lần cuối cùng cô ta đến đây, Trần Vĩnh Hải đã cấm cô ta không được bước vào biệt thự, nên bây giờ vợ chưa cưới thật sự là cô, chỉ có thể đứng bên ngoài.
Còn Nguyễn Quỳnh Anh, cong người phụ nữ thấp hèn lại có thể sống tốt trong đó, điều này thực sự khiến cho cô ta căm hận.
“Tôi ra rồi đây, cô tìm tối có chuyện gì?” Nhìn thấy khuôn mặt Nguyễn Trâm Anh méo mó, Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại cách đó vài bước, nói một cách thờ ơ không chút sợ hãi.
“Có chuyện gì sao?” Nguyễn Trâm Anh cười gằn, nói một cách đầy chế nhạo, lấy trong túi ra một tờ giấy báo sẩy thai ném vào mặt cô: “Chị gọi cảnh sát đến bắt oan mẹ của tôi, bà ấy chỉ cho người lừa bán cô, còn cô, cô mua người khác khiến bà ấy sẩy thai.
Quỳnh Anh, chị thật là ác độc! “
Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh nghiêng đầu tránh đi: “Độc ác? Bàn về độc ác làm sao có thể so với mẹ con cô? Cô nói tôi sai khiến người khác làm cho Lê Diệu Ngọc sẩy thai, chứng cứ đâu?”
“Không cần chứng cứ, chị ghét mẹ tôi vô cùng, tôi không thể nghĩ đến ai khác ngoài chị.” Nguyễn Trâm Anh siết chặt nắm đấm và hét lên.
Điều này có được cho là vu cáo cô không?
Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày, có chút nóng nảy.
“Nếu không có bằng chứng, cô không thể chứng minh tôi đã làm chuyện này, nếu cô không có chứng cứ thì về đi.”
Cô chỉ lối về và lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Nguyễn Trâm Anh làm sao có thể ngoan ngoãn như vậy, cô ta kéo tay Nguyễn Quỳnh Anh :“Tôi đã nói chị làm thì chính là chị, chị hãy nhanh chóng đến đồn cảnh sát đầu thú của tôi.”
Vẫn còn vu khống đúng không?
Ra sức quất mạng tay của Nguyễn Trâm Anh, sau đó Nguyễn Quỳnh Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Đủ rồi, sở cảnh sát có sự sắp xếp riêng cho vấn đề này, và không đến lượt cô nói đâu.”
Cô ấy có thể hiểu được tình cảm của Nguyễn Quỳnh Anh dành cho Lê Diệu Ngọc, nhưng cô ấy không thể dung thứ cho hành động sai trái bừa bãi của cô ta.
“Chị ...” Sắc mặt Nguyễn Trâm Anh xấu xa, cô không ngờ Nguyễn Quỳnh Anh lại hung dữ như vậy.
Thực ra, ai đã làm chuyện này, cô ta hiểu rõ hơn ai hết, bởi vì cô ấy chính là người làm!
Chính cô ta và người đàn ông đeo mặt nạ đã lên kế hoạch bắt cóc và bán Nguyễn Quỳnh Anh và giá họa cho Lê Diệu Ngọc, cũng chính là cô ta đã nhờ người đeo mặt nạ sắp xếp người đàn bà côn đồ, ở đồn công an đánh cho Lê Diệu Ngọc sẩy thai.
Nếu không phải người đeo khẩu trang nói rằng nếu cô ta không đòi lại công bằng cho Lê Diệu Ngọc thì sẽ dễ dàng khơi dậy sự nghi ngờ, vì vậy cô ta mới tới đây diễn vở kịch này.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Trâm Anh bắt đầu hành động nhanh hơn, chỉ vào mũi của Nguyễn Quỳnh Anh , và cười âm trầm: “Nguyễn Quỳnh Anh, chị có dám thề rằng chị không làm điều đó?”
Chuyện này có gì mà khó!
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ đảo mắt, cô chưa từng làm nên muốn cô sẽ thề , đối với cô thì việc không làm nên không thẹn với lòng.
“Có thể.”
Cô giơ tay định thề, giọng nói của Tô Hồng Yên đột nhiên vang lên: “Cho dù cô Quỳnh Anh không thề, tôi cũng tin cô ấy không làm chuyện này.”
“Cô là ai?” Nguyễn Trâm Anh tức giận hỏi khi Tô Hồng Yên đột ngột xuất hiện.
Tô Hồng Yên phớt lờ cô, khẽ liếc cô ta một cái rồi đi về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Khi Tô Hồng Yên đến gần, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Tô Hồng Yên, cô ta sửng sốt không nói nên lời: “Cô, cô, cô,...”
Làm thế nào mà người phụ nữ này trông rất giống với con chó Nguyễn Quỳnh Anh!
Họ đứng gần nhau và nói rằng chị em đều tin tưởng.
“Tôi làm sao?” Tô Hồng Yên nghiêng đầu, cười nhìn Nguyễn Trâm Anh, rồi lặp lại lần nữa: “Tôi tin rằng cô Quỳnh Anh sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Cô Yên?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Tô Hồng Yên, tròg đầu đầy thắc mắc.
Tô Hồng Yên thực sự đã giúp cô nói chuyện?
“Đừng lo lắng, cô Quỳnh Anh, tôi đứng về phía cô.” Tô Hồng Yên nở một nụ cười thân thiện với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy nói: “Cảm ơn.”
Thật ra cô cũng không tin Tô Hồng Yên sẽ giúp cô, nhưng cho dù Tô Hồng Yên muốn làm gì đi nữa, thì thực sự lúc này cô ấy quả thật đứng về phía cô.
Vì tình về lý thì cô ấy cũng nên nói lời cảm ơn với Tô Hồng Yên.
Nhưng, cô luôn nghĩ có điều gì đó không đúng ở đây..