Quản gia Hoàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đáng lẽ ra, tuổi thọ của trái tim được ghi trong danh sách kiểm tra, tối đa chỉ là 20 năm.”
Cô Quỳnh Anh chỉ mới ngoài hai mươi, tương lai không thể chỉ sống hai mươi năm.
Muốn sống lâu hơn thì cần phải thay tim!
Trần Vĩnh Hải hiểu ý anh ta, trái tim run lên, cổ họng khẽ nhúc nhích: “Cô ấy biết không?”
“Tôi nghĩ hẳn là Cô Quỳnh Anh đã biết rõ.” Sau khi suy nghĩ một lúc, Quản gia Hoàng đáp.
Là do cô đặt danh sách kiểm tra trong phòng khách nên anh mới nhìn thấy nó.
Nghe câu trả lời này, Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Trong thời gian Nguyễn Quỳnh Anh nằm viện, không phải anh không để ý đến cô, anh đã bố trí nhân lực ở bệnh viện, mỗi khi cô khám xong đều có người gửi kết quả khám cho anh vào điện thoại di động.
Mọi thứ vẫn bình thường và trong tình trạng tốt, nhưng không đề cập đến tuổi thọ trái tim của cô.
Bản thân anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại mở ra, ánh mắt đen lại: “Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Đến đồn cảnh sát.”
“Ai đưa cô ấy đi?”
“Là bác sĩ Phong.”
Sau khi nghĩ ra điều gì đó, Quan gia Hoàng nói thêm: “Còn nữa bác sĩ Phong biết cô Tô Hồng Yên, bọn họ còn là anh em.”
Nghe vậy, nét mặt của Trần Vĩnh Hải không hề thay đổi.
Khi điều tra Trần Cận Phong thì anh đã biết.
Cúp điện thoại, Trần Vĩnh Hải xoay điện thoại di động gọi Bảo Quốc vào.
“Anh đang tìm tôi sao?”
Mắt Trần Vĩnh Hải tối sầm lại, hỏi thẳng: “Hai tháng trước, nguồn tim mà cậu tìm kiếm có còn không?”
“Anh hỏi cho cô Quỳnh Anh à?” Bảo Quốc ngập ngừng.
Trần Vĩnh Hải mím môi, khí lạnh trên người đột nhiên tản ra: “Nếu không cậu nghĩ thế nào?”
Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của anh khiến Bảo Quốc giật mình, vội vàng trả lời: “Tôi không còn nữa rồi.
Tôi đã hủy dữ liệu sau ca phẫu thuật thay tim của Cô Quỳnh Anh.”
Tuy đã dự đoán trước nhưng nghe thấy kết quả như vậy, Trần Vĩnh Hải không khỏi cảm thấy không vui.
“Tìm lại!” Anh ra lệnh.
Bảo Quốc đánh bạo hỏi: “Nhưng không phải Cô Quỳnh Anh đã có trái tim rồi sao?”
Chẳng lẽ trái tim có vấn đề?
“Đây không phải chuyện cậu nên quan tâm, cậu chỉ cần làm theo là được.” Trần Vĩnh Hải nheo mắt lạnh lùng cảnh cáo.
Nghe thấy trong giọng nói có chút tức giận, Bảo Quốc gạt hết mọi suy nghĩ, cúi đầu đáp: “Vâng.”
“Lần này tôi chỉ tìm những trái tim trẻ trung, tốt nhất là trong độ tuổi từ 20 đến 30.” Trần Vĩnh Hải nhắc nhở, đầu ngón tay gõ nhịp nhàng lên mặt bàn.
Nghe vậy, Bảo Quốc sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện: “Nhưng như vậy rất khó tìm.”
Các mạch máu của Cô Quỳnh Anh nhỏ hơn nhiều so với người bình thường.
Trường hợp này rất hiếm.
Tìm được trái tim có mạch máu nhỏ như của cô căn bản không dễ.
Huống chi còn tìm một trái tim trẻ như vậy thì khó càng thêm khó.
Về điểm này, chính Trần Vĩnh Hải cũng biết rõ, anh cảm thấy bực bội: “Cố gắng tìm nó trong vòng năm năm.”
Năm năm sau, cô mới 30 tuổi, các chức năng cơ thể vẫn còn trong tình trạng trẻ trung, lần thứ hai thay tim thì tỷ lệ thành công cũng lớn hơn, di chứng và hiện tượng bài xích cũng giảm đi.
“Vâng.” Bảo Quốc vò đầu bứt tóc, thầm thở dài.
Năm năm...!Đây không phải là làm cho khó anh sao?
Bảo Quốc cười khổ rời đi, bóng lưng tiêu điều.
Nghĩ đến quản gia Hoàng nói Trần Cận Phong đưa Nguyễn Quỳnh Anh đến đồn cảnh sát, Trần Vĩnh Hải gửi một tin nhắn tới.
“Ting ting” hai tiếng, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Nguyễn Quỳnh Anh lấy ra xem, con ngươi đột nhiên to ra, cả người như ở trạng thái hư không: “Là anh ấy.”
Là Trần Vĩnh Hải gửi tin nhắn.
Thấy cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại, Trần Cận Phong liền biết: “Là tổng giám đốc Hải sao?”
“Ừ.” Sau khi hoàn hồn, Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Trần Vĩnh Hải không bao giờ chủ động liên lạc với cô, cô vẫn còn ngẩn ngơ sau khi nhận được tin nhắn.
“Anh ta nói gì?” Trần Cận Phong đổi số, hứng thú hỏi.
“Anh ấy nói đã sắp xếp tài xế đến đón em, để em báo cảnh sát xong rồi về biệt thự.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa nói vừa gõ chữ trả lời Trần Vĩnh Hải.
Cô không biết mình nên đáp lại thế nào, sau khi xóa đi xóa lại nhiều lần, cô trả lời lại bảy chữ: “Tôi biết rồi, cảm ơn Vĩnh Hải”
Nhìn câu nói ngắn gọn này, sắc mặt của Trần Vĩnh Hải tối sầm lại càng đen hơn, ngang với bầu trời u ám.
Cô ấy thật đúng là tích chữ như vàng!
Trần Vĩnh Hải nhếch mép, đặt điện thoại sang một bên, không quan tâm nữa.
Sau hai phút chờ đợi, Nguyễn Quỳnh Anh không nhận được tin nhắn trả lời, trong lòng cô đã hiểu anh ấy có lẽ sẽ không trả lời đâu.
Nguyễn Quỳnh Anh cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt có chút thất vọng.
Đến ngã tư dừng đèn đỏ, Trần Cận Phong dừng xe quay đầu lại nhìn cô: “Sao lại không vui? Anh ta phái người đến đón, em không vui sao?”
“Vui chứ, chỉ là em thấy lạ, trước nay em đi đâu, gần như anh ấy không bao giờ phái người tới đón.” Nguyễn Quỳnh Anh thu hồi ánh mắt, khẽ nói.
Trần Cận Phong sờ sờ cằm đoán: “Chắc là do anh.
Anh ta có thể biết em ngồi trên xe của anh nên ghen.”
“Làm sao có thể.” Nguyễn Quỳnh Anh cười lắc đầu.
Cho dù là ghen cũng là ghen với Tô Hồng Yên.
Cô là một thế thân, khong đáng để Trần Vĩnh Hải ghen.
Có thể anh chợt nghĩ đến nên mới cho người đến đón cô.
Đang nói chuyện thì đến đồn cảnh sát, hai người cùng nhau xuống xe.
Khi vừa bước vào sảnh đồn cảnh sát, điện thoại di động của Trần Cận Phong bỗng vang lên, anh cười xấu hổ rồi bước sang một bên.
Hai phút sau, anh quay lại với vẻ mặt hối lỗi: “Quỳnh Anh, có một bệnh nhân đến bệnh viện cấp cứu, cần phẫu thuật ngay.
Anh không thể đi cùng em.”
“Em hiểu mà, anh đi đi, bệnh nhân quan trọng hơn.” Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời anh, vẫy tay ra hiệu.
Trần Cận Phong ôm cô một cái: “Anh thực sự xin lỗi, nếu em cần có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh đi đây.”
“Tạm biệt!”
Anh ấy lên xe, nhìn chiếc xe của anh ấy biến mất, Nguyễn Quỳnh Anh mới quay trở lại đồn cảnh sát.
Trần Vĩnh Hải đã chào hỏi đồn cảnh sát.
Cô nói mình đến báo án, cảnh sát liền lập tức lập hồ sơ cho cô.
Nộp lại khẩu cung Trần Vĩnh Hải chuẩn bị cho cô, Nguyễn Quỳnh Anh vội vã hỏi: “Khi nào thì cảnh sát đi?”
Cô không thể đợi được nữa, chỉ nghĩ đến việc nhìn thấy Lê Diệu Ngọc bị đưa đến đồn cảnh sát.
“Cô Quỳnh Anh, cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ sớm cử cảnh sát tới.” Một nam cảnh sát trung niên lịch sự đáp.
“Cảm ơn.” Sau khi có được đáp án rõ ràng, Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay, ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Đợi khoảng mấy phút, nam cảnh sát nói họ đã cử cảnh sát đi.
Lê Diệu Ngọc bị bắt đi tại bàn ăn, Nguyễn Trâm Anh đã sớm biết từ người đàn ông đeo khẩu trang rằng kế hoạch đã thất bại, vì vậy cô ta không ngạc nhiên khi Lê Diệu Ngọc bị bắt.
Cô ta nhanh chóng lên lầu vào phòng, tìm điện thoại di động của Lê Diệu Ngọc bỏ vào túi xách, chuẩn bị ra ngoài tiêu hủy.
Nhìn thấy điện thoại di động bị vứt vào xe rác, cô vừa cười vừa khóc gọi cho Trần Vĩnh Hải.
“Vĩnh Hải, mẹ em bị cảnh sát bắt đi rồi.”
Nghe thấy tiếng khóc thút thít ở đầu dây bên kia, trán Trần Vĩnh Hải nổi lên gân xanh, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Nguyên nhân là gì?”
“Là Nguyễn Quỳnh Anh, cô ta vu khống mẹ em bán đứng cô ta.
Vĩnh Hải, anh phải giúp em.” Cô ta bất đắc dĩ.
“Anh không thể can thiệp khi đồn cảnh sát thụ lý vụ án.
Em cũng nói là vu khống.
Nếu mẹ em không gì thì cảnh sát đương nhiên sẽ thả bà ấy đi.” Trần Vĩnh Hải mím môi, thản nhiên nói.
Nguyễn Trâm Anh tức giận giậm chân than thở: “Anh là người đóng thuế nhiều nhất ở Hà Nội.
Chỉ cần anh lên tiếng, làm sao cảnh sát có thể không cho anh mặt mũi? Anh chính là không muốn giúp em, em sẽ tự đi.”
Cô ta vừa nói vừa bắt một chiếc xe đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Mặt Trần Vĩnh Hải chợt lạnh đi, anh đặt điện thoại xuống, cầm áo khoác trên ghế sải bước ra ngoài.
Nhìn thấy anh đi ra, Bảo Quốc bước lên trước: “Anh đi đâu vậy?”
“Tới đồn cảnh sát, cậu lái xe đi.” Trần Vĩnh Hải nhấn nút thang máy, mắt anh hiện ra một tia sáng có phần khó đoán..