Cô làm sao có thể quên bén đi điều này chứ?
Đây là cánh cửa mở khóa một chiều, chỉ bên ngoài mới có thể mở được, vì đề phòng có người vào lấy trộm pin, nếu không chặn cửa lại, cửa sẽ tự động đóng, đồng thời khóa chốt.
Cũng có thể nói, bọn họ bây giờ không thể ra ngoài được.
"Làm sao đây..."Nguyễn Quỳnh Anh lo lắng đến sắp khóc rồi.
Trần Vĩnh Hải lạnh lùng liếc cô một cái: "Cô không biết gọi người tới mở cửa à?"
“Vô dụng thôi, trong này không có tín hiệu.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu cười khổ.
Trần Vĩnh Hải lấy điện thoại ra xem, mím môi rồi cất vào.
Nhiệt độ trong phòng đông lạnh ngày càng thấp, Nguyễn Quỳnh Anh lạnh đến sắc mặt trắng bệch, cô đi đến góc tường ngồi xổm xuống, co cuộn người lại:
"Anh Trần, anh không lạnh sao?"
Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt, không thèm để ý cô.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa cánh tay: "Em lạnh quá."
“Lạnh thì có thể ra ngoài sao?” Vẻ mặt của người đàn ông không có gì thay đổi, lạnh lùng nói sự thật.
Nguyễn Quỳnh Anh vùi đầu vào gối, âm giọng ong ong: "Hiện tại thì không thể, nhưng cứ cách hai tiếng sẽ có người đến dỡ hàng, đến lúc đó chúng ta có thể ra ngoài rồi."
Hai tiếng?
Trần Vĩnh Hải chau mày: "Lần cuối dỡ hàng là khi nào?"
"Không biết, có thể là sắp có người rồi, cũng có thể phải đợi rất lâu."
Cô lo lắng nhất là tình huống thứ hai.
Cô không biết bản thân có thể chống đỡ được đến khi có người tới không, cô bây giờ lạnh đến mức chịu không nổi rồi.
“Hắt xì!” Nguyễn Quỳnh Anh che mũi, khó chịu hít một hơi.
Trần Vĩnh Hải bước đôi chân dài về phía cô, cởi áo khoác vest ném về phía đầu cô.
"Anh Trần, anh đây là..." Nguyễn Quỳnh Anh vân vê góc áo khoác, sửng sốt nhìn người đàn ông chỉ mặc chiếc áo sơ mi.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông rơi trên người cô: "Mặc vào."
Tay nắm chặt áo khoác, Nguyễn Quỳnh Anh hé miệng: "Anh không lạnh sao?"
Cô không ngờ rằng, anh sẽ cởi áo khoác để cô mặc vào.
Trần Vĩnh Hải nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhàn nhạt nói: "Tôi không vô dụng như cô."
Nếu không phải môi của anh tái đi, Nguyễn Quỳnh Anh thật sự sẽ tin điều đó.
Trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, cô đứng lên, đem áo khoác trả lại cho anh:
"Anh mặc vào đi, em chịu được."
Chịu được?
Lạnh đến cả người phát run rồi!
Khóe miệng Trần Vĩnh Hải nhếch lên một tia châm chọc: "Muốn bị chết cóng, cô có thể không mặc."
"Vậy anh thì sao?"
Tới lúc này Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng hiểu rồi, anh quyết tâm muốn cô mặc nó.
“Tôi không cần.” Thả ra ba chữ này, Trần Vĩnh Hải một tay đút túi quần, quanh quẩn trước các kệ hàng, xem xét các loại pin khác.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bóng lưng anh, do dự một lúc, cuối cùng vẫn mặc áo khoác vào.
Khoảnh khắc khoác chiếc áo lên người, một luồng hơi ấm truyền đến.
Cho dù chút ấm áp này, ở trong phòng lạnh lẽo này không tính là gì cả, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mãn nguyện.
Trần Vĩnh Hải, cảm ơn anh.
Quay lại trong góc hồi nãy ngồi xổm xuống, Nguyễn Quỳnh Anh ngửi thấy từ áo khoác mặc trên người truyền đến mùi hương thuộc về riêng mình, mùi thơm mát của cơ thể đàn ông, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô lại đây một chút!” Đứng ở phía sau một kệ hàng, trong tay Trần Vĩnh Hải đang cầm món đồ, nhẹ giọng gọi.
Đợi vài giây sau, không thấy bóng dáng người phụ nữ qua đây, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.
Đang làm gì thế?
Trần Vĩnh Hải mím môi mỏng, có chút không vui, xuyên qua khe hở trên kệ hàng nhìn ra.
Chỉ thấy người phụ nữ ngồi trong góc bất động, dựa đầu vào tường, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, nhìn giống như người chết vậy.
Lòng anh liền khẩn trương, Trần Vĩnh Hải thả những thứ trong tay xuống, bước nhanh qua đó, dừng lại trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh.
“Nguyễn Quỳnh Anh!” Gọi lại một lần nữa.
Giọng anh không to, cũng không phải nhỏ.
Song Nguyễn Quỳnh Anh không phản ứng lại.
Trần Vĩnh Hải ngồi xuống, đưa tay giữ cằm cô, muốn nghiêng đầu cô qua.
Kết quả là vừa đụng vào, cô như người không xương vậy, ngã nhào vào lòng anh
Khoảnh khắc cô ngã vào lòng anh, anh chỉ cảm thấy người cô lạnh như băng.
"Đừng động đậy, em đau đầu..." Nguyễn Quỳnh Anh khó chịu lẩm bẩm một câu, đầu đặt trong lòng Trần Vĩnh Hải vô thức cọ cọ một cái.
Trần Vĩnh Hải cảm thấy bất an, lông mày nhíu chặt vào nhau, một tay anh ôm lấy cơ thể cô, tay kia sờ vào trán cô.
Nóng quá!
Quả nhiên bị sốt rồi!
Trần Vĩnh Hải thu tay về, rũ mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt âm ỷ ẩn chưa vài phần lo lắng.
Anh đã quên, cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, không thể chịu lạnh, nếu không sẽ rất dễ bị sốt, hơn nữa vết thương vừa mới phẫu thuật, cũng dễ dàng bị viêm.
Cứ tiếp tục thế này thật sự không ổn, phải nhanh chóng rời khỏi đây.
“Nguyễn Quỳnh Anh, không được phép ngủ có nghe không? Chịu đựng thêm một lát, đợi khi ra ngoài tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện.” Trần Vĩnh Hải cuộn chặt áo khoác cho người phụ nữ đang ở trong lòng mình, trầm giọng nói.
Sốt như thế này, ngủ sâu rồi rất khó tỉnh lại, không giữ được tình trạng tỉnh táo, cứ để sốt như thế này, sẽ trở thành kẻ ngốc luôn.
"Đừng đến bệnh viện..." Nghe thấy hai chữ "bệnh viện" Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên kháng nghị , cố gắng vùng ra khỏi lòng Trần Vĩnh Hải, nhưng do không còn sức lực, đành nặng nề ngã trở lại.
Đầu đập vào vai Trần Vĩnh Hải, đau đến nỗi anh phải nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng:
"Không đi bệnh viện, cô muốn sốt đến chết sao?"
Tất nhiên là cô không muốn!
Nhưng cô càng không muốn đến bệnh viện.
Một nơi như bệnh viện, cô thật sự rất sợ, cô ở bệnh viện đã đưa tiễn chính mẹ của mình, cũng đưa tiễn luôn cả bố, bản thân ở đây cũng trải qua cảnh thập cửu nhất sinh, thậm chí đã từng suýt tự tử trong cơn trầm cảm.
Nếu như có thể, cô không muốn quay lại nơi đó nữa.
Cố gắng hé mở mí mắt, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cằm của Trần Vĩnh Hải, hô hấp đứt đoạn cầu xin:
"Anh...!xin anh đó, đừng đưa em đến bệnh viện, em sợ...!"
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên: "Tại sao lại sợ?"
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, không trả lời.
Có một số điều, dù nói ra rồi thì sao chứ?
Mong chờ anh cho cô một chút thương hại sao?
Sẽ không...!trong mắt anh, cho dù cô làm gì, cô nói gì, đều là sai, hoặc có lẽ anh còn cho rằng cô đặt điều thôi.
Nếu đã như thế, hà tất phải nói nhiều.
“Để em ngủ một lát được không?” Nguyễn Quỳnh Anh lại nhắm mắt lại, yếu ớt nói.
“Không được ngủ!” Trần Vĩnh Hải nắm chặt cánh tay cô, chuẩn bị nhấc cô khỏi lòng anh.
Nhưng cả người cô mềm nhũn, ngả nghiêng không vững, tóc cô cứ sượt qua sượt lại trên mặt anh.
Trần Vĩnh Hải mặt tối sầm lại, anh để cô dựa vào tường, lại sờ trán cô, phát hiện còn nóng hơn lúc nãy.
Vừa rồi sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt, lúc này đã nóng đến đỏ bừng, hô hấp không đều, cứ tiếp tục sốt như thế này, hậu quả không dám lường trước.
“Nguyễn Quỳnh Anh.” Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng vỗ vào mặt Nguyễn Quỳnh Anh, muốn gọi cô dậy.
Cô một chút phản ứng cũng không có, chỉ có tiếng hừ hừ khó chịu.
Anh mở ra mi mắt của cô, đồng tử của cô cô trợn lên trên, rõ ràng là sốt đến mơ hồ rồi.
Lúc này, gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Trần Vĩnh Hải cuối cùng cũng lộ ra một chút lo lắng khẩn trương.
Anh bước tới cửa, dùng nắm tay đập mạnh hai cái vào tấm cửa, thử xem có ai nghe thấy tiếng động mà nhanh chóng đến đây.
Song, đợi khoảng hai phút, vẫn không thấy có ai đến.
“Chết tiệt!” Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, sắc mặt trầm xuống đến cực điểm.
Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ co ro lại như con nhím kia, lạnh đến phát run cầm cập, tim anh như thắt lại, bước tới ôm chặt người đó vào lòng, dùng thân thể của mình sưởi ấm cho cô.
Anh dường như nghe thấy, miệng cô vẫn đang lẩm bẩm điều gì đó, vẻ mặt rất đau khổ.
Anh nghe không rõ, đành phải đặt sát lỗ tai lại.
"Bác sĩ Trần...!Em đau quá, xin anh đừng tiếp tục nữa, anh để em chết đi, để em chết đi có được không, em không muốn điều trị nữa...!"
Sau khi nghe rõ những gì cô nói, đồng tử của Trần Vĩnh Hải khẽ run lên, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Lời của cô nói rốt cuộc là có ý gì?
Cái gì là "hãy để em chết"?.