Nguyễn Quỳnh Anh cười nhẹ rồi lắc đầu, đi về phía đình nghỉ mát.
Trên đường đi cô thấy một cô gái đang kéo tay bạn trai mình chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa hưng phấn nói:
"Đi mau lên, bạn thân vừa gọi cho em nói là ở trong đình nghỉ mát có hai anh đẹp trai đang đánh nhau, chúng ta mau qua xem đi."
Hai anh đẹp trai đánh nhau? Còn ở trong đình nghỉ mát...
Vẻ mặt của Nguyễn Quỳnh Anh lập tức biến sắc, trong đầu cô hiện ra hình ảnh Trần Vĩnh Hải và Trần Cận Phong đánh nhau.
"Đừng nói thật là hai người đó chứ?"
Cô không suy nghĩ gì nữa, chạy thẳng về hướng đình nghỉ mát.
Lúc cô đi đến đình thì xung quanh đã có rất nhiều người túm tụm lại.
Nguyễn Quỳnh Anh chen đi vào thì thấy Trần Vĩnh Hải đang túm lấy cổ áo của Trần Cận Phong, giáng từng cú đấm vào người anh.
"Cận Phong!"
Nguyễn Quỳnh Anh hô lên một tiếng rồi nhìn về phía Trần Vĩnh Hải với vẻ trách móc, cô vội vàng đi lên trước đỡ Trần Cận Phong lên rồi lo lắng hỏi:
"Anh không sao chứ?"
"Không sao." Trần Cận Phong đưa ngón cái lên quệt khóe miệng, nhịn đau cười một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh sốt ruột, lấy khăn tay từ trong túi ra rồi đưa cho anh ta: "Còn mạnh miệng làm gì, chảy máu rồi đây này."
"Chỉ là rách đầu lưỡi mà thôi, không sao đâu." Trần Cận Phong cãi lại, cười hì hì nói.
"Súc miệng đi." Nguyễn Quỳnh Anh vặn một bình nước khoáng đưa tới.
"Cảm ơn em."
Trần Vĩnh Hải nhìn thấy cảnh này thì trên gương mặt tuấn tú của anh lộ ra mấy phần hung ác, đôi mắt đen láy cũng ngày càng trở nên u ám.
"Nguyễn Quỳnh Anh, cô lo lắng cho anh ta gớm nhỉ?"
Đưa khăn rồi lại đưa nước.
Thậm chí lại còn dám trách móc anh cơ đấy.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng không cảm xúc của Trần Vĩnh Hải thì thân mình hơi cứng lại, cô siết chặt túi khăn trong tay rồi trả lời:
"Anh ấy là bạn của em."
Người bạn duy nhất!
Tất nhiên là cô phải lo lắng rồi.
Trần Vĩnh Hải như nghe được một câu chuyện cười vậy, anh nhếch môi châm chọc: "Một người bạn có ý xấu à?"
‘Có ý xấu?’
Đôi mày của Nguyễn Quỳnh Anh nhíu lại, cô quay đầu nhìn về phía Trần Cận Phong.
"Anh cũng không biết vì sao tổng giám đốc Trần lại cảm thấy rằng anh có ý xấu với em." Trần Cận Phong đứng thẳng dậy, nhún vai rồi dùng một vẻ mặt không hiểu rõ nhìn cô cười khổ.
"Anh Trần, có phải là anh hiểu nhầm cái gì không?" Nguyễn Quỳnh Anh không dám nhìn Trần Vĩnh Hải, cô cúi đầu rồi nhỏ giọng nói.
Trần Vĩnh Hải híp mắt lại, bầu không khí xung quanh anh lại càng lạnh lùng hơn: "Cho nên là cô lựa chọn tin tưởng anh ta à?"
Nguyễn Quỳnh Anh do dự mấy giây rồi trả lời: "Vâng..."
Cô tin tưởng Trần Cận Phong, nếu như anh ta có ý xấu thật thì vì sao đã bốn năm trôi qua mà vẫn chưa ra tay chứ?
Hơn nữa, cô thì có gì đáng để người khác tính kế chứ?
"Nguyễn Quỳnh Anh, cô giỏi rồi!" Trần Vĩnh Hải thấy cô vẫn mù quáng thì giận quá hóa cười, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Tôi mong rằng cô có thể mãi mãi tin tưởng, nếu không thì sau khi cô bị anh ta nhai cả xương đừng có tìm tôi cầu xin giúp đỡ."
Trần Vĩnh Hải nói xong rồi rủ quần áo trên người, chẳng thèm nhìn Nguyễn Quỳnh Anh nữa mà lướt thẳng qua người cô.
"Quỳnh Anh, cảm ơn em đã tin anh..." Trần Cận Phong xoa xoa khóe miệng sưng đỏ của mình, nói với vẻ rất cảm động.
Nguyễn Quỳnh Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười lại có chút chua xót: "Anh là bạn của em, tất nhiên là em tin anh rồi.
À, sao anh ấy lại đánh anh thế?"
"Là do anh nói với anh ta, sau này hãy đối xử tốt với em một chút, nếu không thì anh sẽ dẫn em đi.
Có lẽ là vì thế nên anh ta mới cảm thấy anh có ý xấu, bảo anh cách xa em ra.
Anh không đồng ý, anh ta tức giận đấm anh một cái." Trần Cận Phong lấy kính xuống lau.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn theo hướng Trần Vĩnh Hải rời đi rồi thở dài: "Sau này anh đừng nói những lời như thế với anh ta nữa."
Ngay trước mặt Trần Vĩnh Hải nói muốn dẫn người tình của anh đi, anh tức giận là phải rồi.
Trần Cận Phong lau kính xong rồi đeo lên, cười tỏ vẻ xin lỗi: "Anh biết rồi, là do anh không cẩn thận.
Đi thôi, anh chở em về."
"Vâng."
Lúc về tới nhà họ Nguyễn thì đã là xế chiều.
Chú Dương nghe thấy tiếng xe thì vội vàng đi ra tiếp đón.
"Bác sĩ Trần, cảm ơn cậu đã đưa cô chủ nhà tôi về."
"Việc nên làm mà thôi." Trần Cận Phong cười với chú Dương một cái rồi nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh, xoa đầu cô một cái rồi nói: "Trở về phải nghỉ ngơi thật tốt, một tuần sau đi bệnh viện tái khám."
"Em biết rồi, đi đường cẩn thận." Nguyễn Quỳnh Anh vẫy vẫy tay rồi gật đầu.
Trần Cận Phong ừ một tiếng rồi ngồi vào xe lái đi.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng đó nhìn theo cho tới khi xe đi khuất mới quay người đi vào biệt thự.
Lê Diệu Ngọc đang ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại, tâm trạng có vẻ đang rất tốt, nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh cũng chỉ bĩu môi, không châm chọc khiêu khích như thường ngày.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng chẳng muốn để ý đến bà ta, cô đi thẳng lên lầu.
Cô đi vào phòng mình, rồi lấy hai cái va li từ trong phòng giữ quần áo ra.
"Chú Dương, xếp hành lý giúp cháu đi."
Chú Dương sững người: "Cô chủ, cô không muốn ở đây nữa à?"
"Đây không phải là nhà của cháu nữa rồi, từ trong ra ngoài đều tràn ngập những thứ khiến cháu ghét, lúc đầu cháu cũng định để chú giúp cháu thuê một phòng trọ, nhưng mà anh Trần đã bảo cháu chuyển đến chỗ của anh ấy, cháu đồng ý rồi!"
"Gì cơ? Đi nhà họ Trần ư? Không được, không được." Chú Dương lắc đầu, kịch liệt phản đối.
Ông thấy ở đây hay là ở nhà họ Trần đều giống nhau, đều bị bắt nạt cả thôi, chẳng bằng ra ngoài thuê trọ.
Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ tay của chú Dương, cười một tiếng: "Chú Dương, cháu biết chú đang lo lắng điều gì, nhưng cháu đã ký hợp đồng với Trần Vĩnh Hải, không thể vi phạm được."
Bây giờ cô vẫn chưa trả nổi hai trăm mười tỷ kia.
"Nhưng mà..."
Chú Dương vẫn còn định nói thêm gì nữa, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời ông, nói với vẻ rất kiên quyết:
"Chú Dương, nghe cháu đi, cháu biết mình đang làm gì."
Cuối cùng chú Dương cũng thở dài đồng ý, bắt đầu giúp cô thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của cô không nhiều, chỉ cần hai cái va li là đựng đủ.
Chú Dương cầm lấy cái lớn hơn: "Đi tôi, tôi đưa cô đi nhà họ Trần."
"Không vội, chú Dương, cháu có chuyện muốn hỏi ý chú."
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xuống mép giường, nhìn ông rồi nói: "Mấy ngày trước anh Đại Nam tới tìm cháu, nói muốn di dân, định dẫn theo chú đi cùng, bảo cháu khuyên chú."
"Nó di dân thì tôi đi làm gì, tôi cũng đâu có hiểu tiếng nước ngoài." Chú Dương nhíu mày với vẻ mặt chán ghét: "Không đi không đi, hơn nữa cô như thế này sao mà tôi yên tâm được."
"Anh Đại Nam biết chú không yên tâm về cháu, nên mới để cháu khuyên chú.
Thật ra cháu cũng hy vọng chú đi theo anh Đại Nam, nghe nói con của anh Đại Nam sắp chào đời rồi, chẳng lẽ chú không muốn gặp cháu trai à?"
Lời này của Nguyễn Quỳnh Anh khiến cho chú Dương có hơi do dự.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy thế thì cười rồi nói tiếp: "Cháu không yên tâm khi chú ở lại nhà họ Nguyễn, chú cũng chẳng sang nhà họ Trần được, chú Dương à, chú đi cùng với anh Đại Nam đi.
Chú đã vất vả vì nhà cháu mấy chục năm trời rồi, đã đến lúc chú nên đoàn tụ với gia đình của mình."
"Tôi sẽ suy nghĩ thêm." Chú Dương kéo hành lý ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh kéo theo vali nhỏ hơn đi ra ngoài, khi đi đến cửa thì cô dừng lại một chút, đưa mắt nhìn quanh vòng một lần mới đóng cửa lại.
Chẳng biết bao lâu nữa cô mới có thể trở về.
Hai người đi xuống lầu, Lê Diệu Ngọc vừa gọi điện thoại xong, bà ta nhìn thấy vali trên tay hai người thì nói với giọng điệu kỳ quái:
"Dọn nhà à?"
"Đúng thế." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bà ta một cái rồi trả lời.
Chẳng có gì mà không thể thừa nhận cả.
"Dọn đi đâu? Sau này cũng tiện tôi đến thăm nhà." Lê Diệu Ngọc gọt táo, dùng vẻ mặt giả tạo nói.
Trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên một sự tinh ranh, cô nhếch môi: "Đi tới chỗ anh Trần."
Cái dao trên tay Lê Diệu Ngọc sượt một cái, suýt chút nữa là trúng tay bà ta.
Bà ta trừng mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Thứ người tình như mày mà đòi dọn tới nhà họ Trần à, ai cho mày cái quyền đấy?"
"Bà Ngọc kia, nói chuyện cho đàng hoàng!" Chú Dương giận tím mặt, ông chỉ vào Lê Diệu Ngọc rồi quát.
"Chú Dương, chú đừng nóng." Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vào vai chú Dương, cười rồi lắc đầu với ông.
Sau đó cô nhìn về phía Lê Diệu Ngọc rồi nói với một giọng bình thản: "Đương nhiên là anh Trần cho phép rồi, nếu như không có sự cho phép của anh Trần thì tôi cũng chẳng dọn qua.
Nên là có vấn đề gì thì bà qua mà hỏi anh Trần ấy."
Cô nói xong những lời này rồi gọi chú Dương đi ra ngoài.
Mặt Lê Diệu Ngọc đỏ bừng, bà vứt quả táo đang cầm trong tay xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trần Vĩnh Hải, sao mày dám!"
Bà ta chẳng có ý kiến gì với việc Trần Vĩnh Hải bao nuôi Nguyễn Quỳnh Anh, vì dù sao bà ta cũng chẳng dám ngăn cản.
Nhưng bây giờ Trần Vĩnh Hải là chồng sắp cưới của Nguyễn Trâm Anh mà, vợ sắp cưới còn chưa được chuyển vào nhà nó ở, vậy mà nó lại cho một người tình vào ở trước.
Nó có coi Nguyễn Trâm Anh là vợ sắp cưới của mình không chứ?
"Không được, phải nghĩ cách để cho Nguyễn Trâm Anh mau chóng kết hôn với Trần Vĩnh Hải."
Để lâu ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt Lê Diệu Ngọc âm trầm nghĩ..