Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chương 181: 181: Là Ai Đã Giết Bố Tôi





“Nguyễn Quỳnh Anh, chị có ý gì gì hả?” Nghe đến nội dung của cuộc điện thoại, Nguyễn Trâm Anh vô cùng bực bội xông qua như muốn đánh người, Lê Diệu Ngọc cũng không giữ lại được.

Nguyễn Quỳnh Anh điềm tĩnh nhẹ nhàng lùi lại một bước, tránh được cái tát của cô ta: “Không có ý gì hết, chỉ là đem hết những người không liên quan đến công ty đuổi ra ngoài thôi mà!”
“Chị nói cho rõ ràng, ai là người không liên quan?” Nguyễn Trâm Anh không kiềm được tức giận mà trừng mắt nhìn.

Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng mỉm cười: “Cô nói là ai, tôi nhớ tôi đã để thư ký Diêm đuổi việc cô rồi đúng không!”
Nguyễn Trâm Anh nghẹn lại một lúc, sau đó nổi trận lôi đình: “Nguyễn Quỳnh Anh, chị dựa vào đâu mà đuổi tôi!”
“Dựa vào việc tôi là chủ còn cô là nhân viên, lý do này cô hài lòng chưa?” Nguyễn Quỳnh Anh coi thường nhìn cô ta.

Nguyễn Trâm Anh giậm chân: “Chị chính là cậy thế ức hiếp người khác.


“Tuỳ cô muốn nói thế nào thì nói, tóm lại, bắt đầu từ hôm nay, tôi không cho phép cô bước chân vào tập đoàn Nguyễn Thị nửa bước.


Nói xong, hai người bảo vệ liền bước đến, theo chỉ thị của Nguyễn Quỳnh Anh mà kéo Nguyễn Trâm Anh ra ngoài.

Trong phòng làm việc, chốc lát đã trở nên yên tĩnh.

Nguyễn Quỳnh Anh thuận tay kéo một chiếc ghế lại ngồi xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Lê Diệu Ngọc: “Tôi hỏi bà, mấy tháng trước chuyện bố tôi đi vay nặng lãi bà có biết không?”

“Chuyện lớn như vậy làm sao tôi không biết được.

” Lê Diệu Ngọc búng móng tay, điềm đạm nói.

“Nếu như bà đã biết, vậy chắc bà cũng rõ bố tôi vay tiền của ai đúng không?” Nguyễn Quỳnh Anh thẳng người lên, ánh mắt càng sắc bén hơn.

Lê Diệu Ngọc liếc mắt nhìn cô một cái: “Đang yên đang lành, đột nhiên lại nhắc đến chuyện vay nặng lãi này, Nguyễn Quỳnh Anh, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Tôi không muốn nói gì cả, tôi chỉ muốn biết thôi, chuyện anh Hổ dụ dỗ bố tôi đi vay với lãi suất cao này, có phải là bà ở đằng sau giật dây không?” Tay Nguyễn Quỳnh Anh để trên tay vịn của chiếc ghế, dùng sức bóp chặt.

Trong mắt Lê Diệu Ngọc hiện lên một tia hốt hoảng, chế giễu: “Thì ra là vậy, có điều cô phải thất vọng rồi, lúc đó, tôi còn chưa quen biết gì với anh Hổ.


Bà ta cũng là sau khi quen biết với anh Hổ, anh Hổ mới nói với bà ta chuyện anh ta giăng bẫy lừa ông nhà họ Nguyễn vay nặng lãi.

Cũng đến lúc đó bà ta mới biết, thì ra anh Hổ luôn ở trong bóng tối quan tâm đến bà ta.

Nhưng bây giờ người đàn ông mà bà ta yêu thương nhất đã bị con nhóc Nguyễn Quỳnh Anh bày kế tống vào tù!
“Bà chưa quen biết với anh Hổ, cũng không có nghĩa là anh Hổ không biết bà đúng không.

” Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt, trong chốc lát đã nghĩ đến điểm này từ trong lời nói của Lê Diệu Ngọc.


Nếu không khi Lê Diệu Ngọc nghe đến việc anh Hổ dụ dỗ ba cô đã không thể bình tĩnh như vậy.

Lê Diệu Ngọc che miệng cười, giả vờ khen một câu: “Cô cũng khá thông mình đó.


Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt: “Tại sao bố tôi lại phải đi vay nặng lãi?”
“Tại sao?” Lê Diệu Ngọc lạnh lùng cười, trên mặt hiện lên vẻ căm ghét không hề giấu giếm: “Cổ phần trong tay cô, đều là do bố cô cho cô, tại sao ông ta lại phải quay về?”
“Còn không phải là vì chị em cô!” Lê Diệu Ngọc dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh, hận như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nguyễn Quỳnh Anh không hề sợ sệt nhìn thẳng vào Lê Diệu Ngọc: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chuyện gì ……” Lê Diệu Ngọc cực kì phẫn nộ, trong mắt hiện lên sự đố kỵ: “Lúc đầu khi kết hôn, ông ta nói phần cổ phần đó đều là lễ vật tân hôn cho tôi, nhưng chính vào mấy tháng trước, ông ta lại đem hết cổ phần quay về đây, chia hết cho chị em hai người, đương nhiên tôi không đồng ý, ngay sau đó tôi nói với ông ta, phải mua lại với giá gấp đôi thị trường.


“Gấp đôi?” Nguyễn Quỳnh Anh phẫn nỗ đứng lên: “Lòng dạ bà cũng quá đen tối rồi, dù là mấy tháng trước tập đoàn Nguyễn Thì gặp biến động lớn, nhưng cổ phần vẫn rất đáng giá, gấp đôi thì cũng lên trên ba chục tỉ, bà muốn ông ấy đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy?”
“Vậy nên tôi mới để ông ta tự nghĩ cách, cho dù là đi cướp ngân hàng cũng được, đi vay nặng lãi cũng được, chỉ là tôi không hề nghĩ đến, ông ta thực sự đi vay nặng lãi!” Lê Diệu Ngọc buông hai tay, dáng vẻ như chuyện này không liên quan gì đến bà ta.

Ngực Nguyễn Quỳnh Anh nhấp nhô lên xuống không ngừng, gương mặt nhỏ tức giận đến đỏ cả lên: “Nhưng bà vẫn không trả cổ phần lại cho bố tôi!”
“Tại sao tôi phải trả?” Lê Diệu Ngọc tỏ vẻ ngu nhìn cô, ánh mắt đùa giỡn: “Tôi chỉ nói ông ta phải mua lại với giá gấp đôi thị trường, nhưng tôi đâu có nói nhất định sẽ đồng ý bán đâu.



“Nếu đã như vậy, thì số tiền mà bố tôi đã đi vay kia đâu?”
Lê Diệu Ngọc cười rất thoải mái: “Đương nhiên là ở trong tài khoản của tôi rồi.


“Lê Diệu Ngọc, bà vô liêm sỉ!” Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh đỏ lên, cả người phát rung.

Sắc mặt Lê Diệu Ngọc trầm xuống, trong ánh mắt tràn ngập sự sảng khoái: “Nói đến vô liêm sỉ, ai có thể so sánh nổi với bố cô, ông ta lãng phí mất hai mười mấy năm thanh xuân của tôi, đến cuối cùng, ông ta lại không muốn để lại cho tôi, vậy thì tại sao tôi lại phải nể mặt ông ta, kết quả cô cũng nhìn thấy rồi, ông ta là bị tôi chọc tức như vậy mới ngã xuống đó, sau đó thì chết tại bệnh viện.


“Là bà!” Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng phẫn nộ, bước nhanh đến trước mặt Lê Diệu Ngọc, cắn răng nói: “Thì ra bố tôi là bị bà chọc tức đến nhập viện!”
Lúc cô mới về nước, bố cô thực sự có bệnh trong người, sức khoẻ cũng không tốt, nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy mà đã ngã xuống rồi.

Nhưng lại có một ngày, cô nhận điện thoại của thư ký Diêm, nói bố cô bị ngã trong phòng làm việc, tuy kịp thời phát hiện đưa đi, nhưng lại không thể tỉnh lại được nữa.

Bởi vì không có ai biết bố cô tại sao lại bị ngã xuống, thế là tất cả mọi người kể cả cô đều cho rằng đó là ngoài ý muốn, là do bệnh cũ tái phát, nhưng đến bây giờ cô mới biết, tất cả những chuyện này đều là do Lê Diệu Ngọc hại!
“Là tôi!” Lê Diệu Ngọc vòng tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý.

Nguyễn Quỳnh Anh bị kích động mạnh, lí trí dần dần tan biến, hét lớn: “Lê Diệu Ngọc, bà là hung thủ giết người!”
Cô giơ tay lên định cho Lê Diệu Ngọc một tát.

Chỉ là còn chưa kịp đánh xuống thì đã bị Lê Diệu Ngọc giữ tay.

“Hung thủ giết người?” Lê Diệu Ngọc nhếch môi: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói rồi cô có chứng cứ gì không, tôi đã giết ai?”

Cổ tay bắt đầu đau, nhưng Nguyễn Quỳnh anh không hề quan tâm đến việc đau đớn đó, trong mắt cô chỉ còn toàn là sự phẫn nộ, căm thù trừng mắt nhìn Lê Diệu Ngọc: “Mẹ tôi, lẽ nào không phải là bà hại?”
“Cô đừng có nói năng lung tung, tôi hại chết mẹ cô lúc nào, mẹ cô là do tính tình không chịu thua kém, bị tôi khiêu khích mấy lần thì đã tự nhảy lầu rồi, không hề liên quan gì đến tôi!”
Nghe Lê Diệu Ngọc đem tội lỗi của bà ta xoá sạch sẽ gọn gàng, xém xíu nữa Nguyễn Quỳnh Anh đã ngất xỉu.

Cô hít thở sâu mấy lần, sau đó mới miễn cưỡng lấy lại được một chút bình tĩnh: “Vậy còn bố tôi thì sao? Bà đừng nói cái chết của bố tôi cũng không liên quan gì đến bà, mới tối hôm trước tôi hiến máu cứu bố tôi, kết quả đến ngày thứ hai bố tôi lại qua đời, nếu như nói trong này không có gì, tôi không thể tin được!”
Từ lúc bắt đầu, cô đã nghi ngờ cái chết của bố cô có gì đó kỳ lạ, dẫu sao bố cô cũng chết quá đột ngột.

Cô cũng có hỏi qua, nhưng chú Dương và bác sĩ Giang sao cũng không chịu nói cho cô nghe rốt cuộc bố cô tại sao mà chết.

Nhưng bây giờ cô đã biết, bố cô là do Lê Diệu Ngọc đưa vào bệnh viện nên Lê Diêu Ngọc giết ông cũng không phải không có khả năng.

“Nguyễn Quỳnh Anh, có phải đầu óc cô có vấn đề không vậy.

” Lê Diệu Ngọc vung mạnh tay của Nguyễn Quỳnh Anh ra, vẻ mặt tức giận: “Cô không cần cứ có chuyện gì cũng nghi ngờ tôi, ông bố già của cô, tôi còn muốn ra tay với ông ta, nhưng tiếc là tôi còn chưa kịp ra tay thì đã có người giúp tôi giải quyết trước rồi.


Nói xong, bà ta tức giận đẩy Nguyễn Quỳnh Anh một cái.

Nguyễn Quỳnh Anh đang lưỡng lự thì bị đẩy một cái, xém xíu nữa bị ngã: “Bà nói cái gì? Có người thay bà giết bố tôi?” Quả nhiên, cái chết của bố cô không phải là ngoài ý muốn!
“Đúng vậy, rất ngạc nhiên phải không!” Lê Diệu Ngọc ngắm nhìn bộ móng của mình, cười trên nỗi đau của người khác.

Trong đầu Nguyễn Quỳnh Anh trống rỗng, nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Vậy thì người đó là ai?”.