Nguyễn Quỳnh Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận trong giọng điệu của anh ngay cả khi đã cách qua một cánh cửa.
“Được rồi,em sẽ đi.” Cô không dám dây dưa thêm với anh nữa.
Lúc này anh đang tức giận, nếu cô lại tiếp tục ở lại, cô sẽ không biết anh lại làm cái gì nữa.
Tốt hơn hết hãy đợi cho anh nguôi ngoai một chút, rồi cô lại đến chỗ anh.
Nghĩ đến đó, Nguyễn Quỳnh Anh quay người trở về phòng.
Mãi cho đến đêm hôm sau, cô mới nhìn thấy Vĩnh Hải.
“Vĩnh Hải.” Sau khi ăn cơm xong, cô nhìn thấy Vĩnh Hải đã dậy, Nguyễn Quỳnh Anh cũng ngay lập tức đứng dậy gọi anh một tiếng.
Tuy nhiên, Vĩnh Hải lại bỏ ngoài tai lời của cô và bước thẳng ra khỏi nhà mà không thèm để mắt đến cô, anh hoàn toàn phớt lờ cô.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô sững người tại chỗ, và kèm theo chút xấu hổ.
Quản gia Hoàng nhìn thấy ông liền vỗ vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, khi cậu Vĩnh Hải hết giận rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Cô ăn thêm chút canh đi, tôi thấy cô ăn quá ít rồi."
“Vâng.” Nguyễn Quỳnh Anh trở lại ghế ngồi với nụ cười gượng gạo.
Khi nào thì anh ấy mới hết giận đây? Đã một ngày một đêm rồi, anh vẫn không chịu để ý tới cô.
Quản gia Hoàng lại múc nửa bát canh cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô lơ đãng cầm cái bát, phải mất hơn mười phút cô mới uống hết.
Trở lại trên lầu, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn vào phòng của Vĩnh Hải đầu tiên, trong phòng không có ánh sáng phát ra từ khe cửa, cô nghĩ anh chắc là đang ở trong phòng làm việc, cô cũng không biết anh sẽ bận trong bao lâu.
Về đến phòng, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không ở lại quá lâu, cô mặc một bộ đồ ngủ bước ra, sau đó mở cửa phòng của Vĩnh Hải rồi bước vào trong.
Sau khi ở trong phòng tắm tắm xong, cô liền xuống giường đợi.
Đợi khi anh đi làm về.
Dù sao thì cô vẫn muốn thử nói chuyện với anh.
Cô đợi một lúc liền đã đợi được ba giờ đồng hồ.
Nghe thấy tiếng động từ cửa, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức gạt cơn buồn ngủ sang một bên và ngồi dậy.
"Vĩnh Hải!"
Động tác kéo cà vạt của Vĩnh Hải hơi dừng lại, giọng nói của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Ai cho cô vào đây?" Đây là lời đầu tiên anh nói với cô trong ngày hôm nay.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi kinh ngạc, vừa định nói, sau lưng liền nghe thấy một giọng nữ tươi cười: "Anh Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh đang ở trong phòng của anh à?"
Tô Hồng Yên?
Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt, sau đó cô nhanh chóng nhìn về phía sau Vĩnh Hải.
Cô nhìn thấy Tô Hồng Yên đi ra từ phía sau anh.
"Cô Quỳnh Anh, xin chào."
Nguyễn Quỳnh Anh nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới khô khan đáp: "Xin chào."
Muộn như vậy rồi, tại sao cô ấy lại đến đây?
“Cô Quỳnh Anh đang làm gì trong phòng của anh Vĩnh Hải vậy?” Tô Hồng Yên cười hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy rõ nụ cười của cô ấy khiến cô không thể chạm vào đáy mắt: “Tôi đang đợi Vĩnh Hải, tôi có một chuyện muốn nói với anh ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Vĩnh Hải sau đó nhỏ giọng trả lời.
“Là như vậy à ..." Tô Hồng Yên kéo dài câu nói: "Hóa ra là bàn chuyện, Vậy thì cũng không cần đợi ở trên giường đi.
Chỉ cần đi phòng làm việc tìm anh Vĩnh Hải là được rồi." Nụ cười trên mặt Tô Hồng Yên càng ngày càng sâu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn có chút xấu hổ, nhanh chóng vén chăn xuống giường: "Cô Hồng Yên nói rất đúng."
Tô Hồng Yên là đang nhắc nhở cô đừng quên những gì cô đã nói hai ngày trước.
Hai ngày trước cô và Tô Hồng Yên đã có một cuộc đấu khẩu với nhau và sẽ không chấp nhận sự tồn tại của cô ấy.
Và hành vi trên giường của Vĩnh Hải của cô vừa rồi đối với Tô Hồng Yên dường như là một sự khiêu khích.
Quả nhiên, sau khi xuống giường, Nguyễn Quỳnh Anh lại nhìn Tô Hồng Yến, vẻ thờ ơ trong mắt cô đã tan đi rất nhiều.
“Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh muốn nói chuyện với anh, vậy em đi ra ngoài trước.” Tô Hồng Yên nói rồi đưa chiếc hộp nhỏ trong tay cho Vĩnh Hải, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Vĩnh Hải bất ngờ nắm lấy tay cô ấy.
“Vĩnh Hải?” Tô Hồng Yên liền ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngước đôi mắt lạnh lùng của mình, Vĩnh Hải nhìn vào Nguyễn Quỳnh Anh: "Người nên đi cũng không phải em."
Vẻ mặt của Nguyễn Quỳnh Anh thoáng giật mình, cô liền hiểu ý của anh.
Anh ấy là muốn cô đi.
Cũng phải, giữa cô và Tô Hồng Yên, cô mới là người nên đi.
Sau khi hít một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh sốt sắng nói: "Anh Vĩnh Hải, em thật sự có chuyện muốn nói với anh.
Việc này rất quan trọng.
Chỉ cần vài phút thôi, em sẽ không làmchậm chễ anh và cô Hồng Yên."
“Cô thì có thể có chuyện gì quan trọng?” Vĩnh Hải châm chọc, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Không nói đến mấy phút, tôi nhìn thấy cô một giây thôi cũng khó chịu rồi, hiện tại cô cút khỏi đây cho tôi!
“Vĩnh Hải...”
“Cút!”
Vĩnh Hải hét lên với vẻ mặt u ám, chỉ tay về phía cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh thở dài, sau đó cô bước ra ngoài cửa.
Sau khi đi ra ngoài, Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy Tô Hồng Yến vội hỏi cô: "Cô Quỳnh Anh, giữa cô và anh Vĩnh Hải xảy ra chuyện gì vậy?"
Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại, khóe miệng chua xót: "Không có chuyện gì."
“Thật sao?” Vẻ mặt Tô Hồng Yên trở nên lạnh lùng, sau đó liền đóng sầm cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt lại, đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh trở nên ươn ướt.
Lúc này quản gia Hoàng từ trên lầu cầm giỏ quần áo đi lên, nhìn thấy cô đang đứng ở hành lang, ông không khỏi tò mò hỏi: "Cô Quỳnh Anh, sao cô lại ở đây mà không về phòng?"
“Tôi liền lập tức quay về đây.” Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng nở nụ cười.
“Chú Hoàng, chú vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?”
“Cậu Vĩnh Hải kêu tôi lên thay ga trải giường.
Tôi không biết có chuyện gì.
Rõ ràng là sáng nay tôi vừa mới thay qua." Quản gia Hoàng liền vừa lắc đầu vừa nói.
Tuy nhiên, gương mặt của Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên u ám lại.
Thay đổi ga tair giường ...!Anh là đang ghét cô đã nằm lên đó sao?
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên cảm thấy đau lòng, đôi tay cô ôm lấy ngực mình, nhanh chóng mở cửa phòng đi vào, sau đó dựa vào cửa thở dốc.
Nghĩ đến việc Vĩnh Hải vội vàng đuổi cô đi một cách không thương tiếc, và khinh thường cô vì cô đã leo lên giường của anh, cô không thể ngăn được nước mắt chảy dài.
Cô không thể nghĩ ra tại sao mình lại đi đến bước này.
Nếu ngay từ đầu cô không chia tay với Vĩnh Hải thì sẽ không có người tính toán với cô đúng chứ? Và Vĩnh Hải sẽ không hiểu lầm cô như vậy.
Cô luôn ở bên cạnh anh, cho dù lúc đầu anh chỉ coi cô là người thay thế Tô Hồng Yên, nhưng thsời gian đã qua lâu rồi, liệu rằng cô sẽ có được vị trí của mình trong trái tim anh nữa không?
"Thật đang tiếc, trên đời này sẽ không có nếu như..." Nguyễn Quỳnh Anh đau lòng.
Tim của cô càng ngày càng đau, thậm chí bụng cũng đau.
Cô thậm chí còn cảm thấy một số chất lỏng trượt xuống bên dưới.
Cô sững sờ, muốn vào nhà vệ sinh xem có phải là đến tháng rồi không.
Kết quả là cô vừa bước đuộc một bước, đầu liền mang đến cơn choáng váng, sau đó hai mắt tối sầm lại, thân thể ngã xuống đất.
……
Khi tỉnh lại thì trời đã là ban ngày.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên trên tấm cửa, sờ vào ngực và bụng của mình, cơn đau đã biến mất.
Trước khi bất tỉnh, cô vẫn đang tự hỏi liệu rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa hay không.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng cô thực số khá lớn, vài lần như vậy đều không có chết đi.
"Ha ..." Nguyễn Quỳnh Anh cười tự giễu bản thân, lấy một miếng băng vệ sinh từ hộp đựng trong rồi bước vào phòng tắm, cô nhớ rằng trước khi cô ngất đi hình như cô đã đến tháng.
Trong phòng tắm, Nguyễn Quỳnh Anh c ởi quần ra nhìn, là máu! Nhưng không nhiều, nó đã khô rồi, mùi thoang thoảng, nhưng nó không tanh như máu kinh.
Nhưng mà cô nhớ rằng nguyệt sự của cô mới hết được có được nửa tháng.
Nguyễn Quỳnh Anh khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng tắm rửa một cái rồi quấn khăn tắm đi ra ngoài.
“Cô Quỳnh Anh, cô tỉnh dậy chưa?” Quản gia Hoàng ở ngoài cửa bên hô lên.
Nguyễn Quỳnh Anh đang thay quần liền nói: "Tôi tỉnh rồi."
“Cô tỉnh rồi thì nhanh chóng đến ăn cơm đi, đừng để cậu Vĩnh Hải đợi lâu, không thì cậu ấy sẽ không vui.” Quản gia Hoàng liền nhắc nhở cô.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh cấp tốc thay quần áo.
Trong vòng vài phút, cô ấy đã thu dọn xong và đi xuống nhà.
Vừa tới phòng khách, Nguyễn Quỳnh Anh đã nhìn thấy Tô Hồng Yên đang ngồi trên sô pha, trên tay cô ta đang xem qua cuốn sách thiết kế của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh liền cau mày, cảm thấy có chút không vui.
Cô ấy không thích người khác chạm vào đồ của mình, đặc biệt là sách thiết kế.
Đối với một người học thiết kế như cô thì việc thiết kế là thứ quan trọng nhất.
“Cô Hồng Yên.” Kiều An Nam vừa ho vừa mở miệng từ phía sau Tô Hồng Yên nói.
Tô Hồng Yên liền vỗ ngực nói: "Cô Quỳnh Anh, cô dọa tôi sợ muốn chết."
“Xin lỗi, cô Hồng Yên đã đọc xong chưa?” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ giọng hỏi.
“Tôi đọc xong rồi, cô Quỳnh Anh rất có tài thiết kế, đặc biệt là bộ này, tôi rất thích.” Tô Hồng Anh cười cười, lôi ra một bản thiết kế, đây là chiếc váy cưới cô vẽ vào hai ngày trước.
Sau khi chạy mấy chuyến với quản gia Hoàng và hai nữ giúp việc, cuối cùng cũng chuyển những thùng giấy này vào phòng làm việc tạm thời.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa cái bụng có chút đau, sau khi quản gia Hoàng và người giúp việc rời đi thì tự mình mở tất cả thùng giấy rồi phân loại vật liệu và cất kỹ.
Làm được một nửa thì điện thoại trong túi vang lên: "Ai vậy?"..