Cả hai đi ra khỏi phòng, rời khỏi khách sạn, đi xe tới sân bay.
Trước khi lên máy bay, Trần Vĩnh Hải còn liên lạc với quản gia Hoàng, để ông dọn dẹp một căn phòng cho Tô Hồng Yên.
Quản gia Hoàng biết được là Trần Vĩnh Hải sắp trở về, vốn dĩ là đang cảm thấy rất cao hứng, nhưng khi biết là Tô Hồng Yên cũng sẽ trở lại, buổi tối còn tới chỗ này ở, thì ông lập tức không cao hứng nổi nữa.
So với cô Yên, thật ra thì ông ta vẫn thích cô Quỳnh Anh hơn.
Không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà ông vẫn cảm thấy cô Yên rất quái dị.
Nhất là khuôn mặt của cô, khiến ông ta luôn có loại cảm giác xa cách.
Ông đã từng gặp cô ấy khi còn bé, đúng thật là rất đáng yêu, nhưng mà so với dáng vẻ bây giờ thì hoàn toàn không có một chút tương tự nào cả.
Còn có chuyện khiến ông để ý nhất chính là, từ nhỏ đến lớn cậu Hải và cô ấy cũng rất ít khi xuất hiện cùng nhau, nhưng vào bốn năm trước cô ấy lại đột nhiên đến gần cậu Hải, tình cảm của hai người cũng càng thêm sâu sắc một cách nhanh chóng.
Trong chuyện này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Cũng không phải là ông không có nhắc nhở cậu Hải những chuyện kỳ lạ này, nhưng mà mỗi lần nói, cảm xúc của Vĩnh Hải lập tức trở nên không đúng cho lắm, rất nóng nảy, không cho phép ông nhắc lại chuyện này.
"Thật là nhức đầu!" Quản gia Hoàng thở dài, lắc đầu một cái, sắp xếp một người làm nữ đi dọn dẹp phòng cho Tô Hồng Yên.
Còn ông thì đi lên tầng nói tin tức Trần Vĩnh Hải sắp trở về cho Nguyễn Quỳnh Anh biết.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nghe xong, cũng không có phản ứng gì cả, ngẩng đầu lên từ trong sách, vẻ mặt lạnh nhạt: "Quay về thì quay về thôi.
"
Nơi này vốn chính là biệt thự của Trần Vĩnh Hải, anh có quay về, cô còn có thể ngăn cản anh không được làm vậy hay sao?
Mà Tô Hồng Yên không phải là muốn đính hôn cùng Trần Vĩnh Hải sao, sau này cô ta sẽ chính là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của nơi này, quay về cùng anh cũng là chuyện rất bình thường.
Có lẽ là chờ khi hai người họ đính hôn xong, Tô Hồng Yên còn có thể dọn hành lý vào đây ở luôn.
Ngoài ra cô cũng nên tìm cơ hội dọn ra khỏi đây.
Nếu không đến lúc đó vị hôn thê và tình nhân ở cùng một chỗ, gặp mặt nhau thì sẽ rất lúng túng.
"Vậy tôi đi ra ngoài trước, buổi tối cô Quỳnh Anh có muốn ăn chút gì không, để tôi vào phòng bếp làm.
" Quản gia Hoàng nhẹ giọng hỏi thăm.
Nguyễn Quỳnh Anh bày ra dấu tay, tùy ý nói: "Gì cũng được, cứ làm giống mọi hôm là được rồi.
"
Cô chỉ là một tình nhân ăn nhờ ở đậu, cũng không thể không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu được.
"Vậy được, khi nào làm xong cơm tối, tối sẽ cho người lên bảo với cô một tiếng.
" Quản gia Hoàng gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay lên xoa xoa lồng ngực, vẻ mặt có chút tái nhợt.
Sau khi Trần Tây Minh nói với cô những lời đó, trái tim của cô lập tức mơ hồ đau, nhịp tim đập cũng rất nhanh, khiến cô cảm thấy rất tức ngực và khó thở.
Hít thở sâu một cái, Nguyễn Quỳnh Anh để sách trong tay xuống, đi tới bên giường kéo ngăn tủ ra.
Sau khi tìm kiếm một hồi, cô tìm ra được một lọ thuốc nhỏ, đổ hai viên thuốc màu trắng từ bên trong ra, trực tiếp ngửa đầu lên nuốt xuống.
Vị đắng chát tan ra ở trong miệng, cô li3m li3m khóe miệng, giữa hai lông mày có chút lo lắng.
Gần đây tần số lên cơn đau tim của cô càng ngày càng cao, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không biết là có bị lên cơn nhồi máu cơ tim giống như trước kia hay không.
Suy nghĩ một chút, Nguyễn Quỳnh Anh tính toán hỏi Trần Cận Phong xem.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, lúc này mới phát hiện có vài tin nhắn được gửi đến.
Là do quản gia Hoàng gửi tới vào hai tiếng trước, bảo cô trước tiên tạm thời không cần quay về, đến tối rồi hãy về sau.
Sau khi đi ra khỏi Tập đoàn Nguyễn thị, cô vẫn luôn không xem điện thoại di động, cũng không biết là quản gia Hoàng đã nhắn tin cho cô.
Suy nghĩ một chút, cô cũng biết tại sao quản gia Hoàng lại bảo cô để đến tối rồi hãy về.
Hai tiếng trước, đúng lúc bố của Trần Vĩnh Hải đang ở biệt thự, có lẽ là quản gia Hoàng không hy vọng cô và Trần Tây Minh gặp mặt nhau.
Khó trách lúc ấy khi quản gia Hoàng nhìn thấy cô trở về, vẻ mặt lại kỳ lạ như vậy.
Bất đắc dĩ cười cười, Nguyễn Quỳnh Anh tắt tin nhắn, mở danh bạ ra bấm số của Trần Cận Phong.
"Quỳnh Anh?" Giọng nói dịu dàng của Trần Cận Phong truyền vào màng nhĩ của cô.
Không biết làm sao, Nguyễn Quỳnh Anh lại đột nhiên nhớ đến cảnh cả người ông ta tỏa ra hơi thở âm u lạnh lẽo ngày hôm đó.
Cô không khỏi sinh ra một loại cảm giác, đó mới là suy nghĩ thật sự của Trần Vĩnh Hải.
Rùng mình một cái, Nguyễn Quỳnh Anh gạt những suy nghĩ linh tinh đó ra khỏi đầu: "Là em.
"
"Anh biết là em, tìm anh có việc gì sao?" Trần Cận Phong cười khẽ.
"Có chút chuyện nhỏ.
" Nguyễn Quỳnh Anh vuốt ve lọ thuốc trong tay, kể lại tình trạng trái tim của mình cho anh nghe.
Trần Cận Phong thu lại nụ cười trên môi, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: "Như này mà còn nói là chuyện nhỏ? Chờ đó, anh lập tức tới ngay.
"
Anh ta nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt nhìn, ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại di động đã trở về trạng thái chờ.
Đây là lần đầu tiên anh treo điện thoại của cô đó.
Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười lắc đầu một cái, cất điện thoại di động đi xuống tầng.
Trần Cận Phong tới rất nhanh, không đến một tiếng đồng hồ đã tới nơi.
Bên trong phòng y tế.
Làm kiểm tra xong, Nguyễn Quỳnh Anh ngồi dậy từ trên giường, vừa mặc áo khoác, vừa hỏi: "Rốt cuộc là trái tim của em bị làm sao vậy?"
Nghe lời của cô, trên khuôn mặt đẹp trai của Trần Cận Phong trần đầy sự nghiêm trọng, anh nhấn con chuột một cái, nói: "Không được tốt lắm.
"
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh kêu lộp bộp một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút máu nào, siết chặt tay lại, miễn cưỡng lên tiếng nói: "Tình huống cụ thể là như thế nào?"
Trần Cận Phong ngẩng đầu lên từ trước máy vi tính, nhìn về phía cô: "Lần trước em vì bị tai nạn xe cộ nên đã bị kinh sợ rất lớn, buồng tim đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hoại tử, em vẫn còn nhớ rõ chứ.
"
"Em nhớ.
" Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Vốn là trái tim này còn có tuổi thọ hai mươi năm, nhưng mà sau khi bị hù dọa một trận như vậy, tuổi thọ còn lại giảm bớt đi mấy năm.
"Bây giờ trái tim của em đã bị hỏng một phần nhỏ, đây cũng chính là lý do vì sao gần đây tần suất trái tim lên cơn đau lại tăng cao.
" Trần Cận Phong dùng đầu bút chỉ vào bức ảnh chụp CT trên máy tính.
Đôi môi của Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, trong mắt và chân mày đã lộ ra mấy phần bi thương, khiến cho người ta nhìn có chút đau lòng: "Cận Phong, anh trực tiếp nói cho em biết là em còn có thể sống được mấy năm nữa?"
"Nhiều nhất là bảy tám năm.
" Trần Cận Phong nắm chặt bút máy trong tay, có chút không đành lòng nói: "Đây là dự đoán trong trường hợp tốt nhất.
"
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh hạ thấp tầm mắt, hàng mi dài phản chiếu hai cái bóng nho nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn.
Cô không có ngẩng đầu, trực tiếp phát ra âm thanh: "Đủ rồi, nhiêu đó vẫn kịp.
"
Bảy tám năm!
Đủ để cô thu thập bằng chứng chính xác về việc Lê Diệu Ngọc hại chết mẹ của cô, tống Lê Diệu Ngọc vào trong tù.
Đúng lúc này Trần Cận Phong nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới, nói là có bệnh nhân chờ anh phẫu thuật, bảo anh lập tức về ngay.
Nguyễn Quỳnh Anh tiễn anh ta ra khỏi biệt thự, nhìn bóng lưng rời đi của anh, con ngươi của cô đột nhiên co rụt lại, tay chân cũng bắt đầu trở nên lạnh như băng: "Sao! Làm sao có thể như vậy được?"
Thân hình của Trần Cận Phong, rất giống với cái người đã cướp túi xách của cô vào ngày hôm đó, khó trách lúc ấy cô lại cảm thấy thân hình của người đó rất quen thuộc.
Cơ thể khẽ run, Nguyễn Quỳnh Anh lấy điện thoại di động ra, muốn hỏi Trần Cận Phong một chút, xem có phải là anh đã cướp túi của cô có đúng hay không.
Nhưng lúc bấm xong số của anh, ngón tay lại dừng cách nút nhất gọi một khoảng, thế nào cũng không thể nhấn xuống được.
Cô đột nhiên có chút sợ sệt, sợ là mình đã oan uổng anh, lại sợ người cướp túi của cô đúng thật là anh.
Cho dù kết quả có như thế nào, cô cũng đều không thể tiếp nhận được, có lẽ cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không thể được.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, cuối cùng là vẫn cất điện thoại di động đi.
Ngộ nhỡ chẳng qua là có thân hình giống nhau mà thôi.
Giống như là cô và Tô Hồng Yên vậy đó.
Nguyễn Quỳnh Anh tự nhủ ở trong lòng như vậy, trên mặt lại tràn ngập sự mờ mịt.
Cô bước chân cứng ngắc trở về biệt thự, trông như là một cái tượng gỗ vậy, quản gia Hoàng gội cô cũng không phản ứng, đi thẳng lên trên tầng, cũng không đi xuống dưới ăn cơm tối.
Lúc Trần Vĩnh Hải trở lại đã là hai giờ sáng.
Anh lấy va li hành lý từ trong cốp xe ra, đưa cho quản gia Hoàng, câu nói đầu tiên là: "Nguyễn Quỳnh Anh đâu?"
"Hiện tại cô Quỳnh Anh đã đi ngủ rồi.
" Quản gia Hoàng trả lời, hai mắt lại nhìn về phía bên trong xe, trong lòng có chút kỳ quái.
Không phải nói là cô Yên cũng sẽ tới sao?
Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng của quản gia Hoàng, Trần Vĩnh Hải sải bước đi vào trong biệt thự, đồng thời nói một câu: “Yên đã trở về nhà họ Tô rồi.
"
"Vậy sao.
" Quản gia Hoàng đuổi theo.
Trở lại biệt thự, quản gia Hoàng rót chén nước cho Trần Vĩnh Hải: "Đúng rồi cậu Hải, buổi chiều nay cô Quỳnh Anh có cái gì đó không đúng lắm.
"
Trần Vĩnh Hải đang tháo cà vạt ra, nghe nói như thế, mặt mày Vĩnh Hải xuống: "Cô ấy làm sao?".