Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chương 109: Chương 109





Trong khi suy nghĩ thì đã đến biệt thự rồi.
Bảo Quốc dừng xe, không vội khóa cửa mà quay đầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, ban nãy nói cái gì, cô có thể coi như chưa từng nghe thấy không?"
“Có thể.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Cô không có cách nào từ chối, mỗi người ở bên cạnh Trần Vĩnh Hải cô đều không thể đắc tội.
“Vậy thì cảm ơn cô Quỳnh Anh.” Bảo Quốc mỉm cười nói với cô, rồi mở khóa cửa xe.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi không nói gì nữa, xuống xe đi về phía biệt thự, dáng người nhỏ nhắn gầy gầy làm cho người ta đau lòng.
Cô thực sự có thể giả vờ không nghe thấy gì sao?
Cười tự giễu, Quỳnh Anh khịt mũi, trong lòng tự hiểu được là không thể.
Lời nói vừa rồi của Bảo Quốc, từng chữ từng chữ đều đánh vào chỗ đau trong nội tâm của cô.
Cho đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện làm t ình nhân cho người khác, nếu để mẹ cô biết chuyện thì sẽ buồn biết bao nhiêu đây.
Mẹ cô lúc còn sống ghét nhất những loại phụ nữ làm kẻ thứ ba.
Nếu mẹ mà biết con gái mình trở thành tình nhân, chỉ sợ rằng ở dưới đấy bà sẽ không yên.
Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh vào cửa biệt thự, Bảo Quốc nâng cửa xe lên, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Vĩnh Hải: "Cậu Hải, tôi đã đưa cô Quỳnh Anh về rồi."
Ừ một tiếng, Trần Vĩnh Hải xoay chiếc bút máy trong tay, đôi mắt thâm thúy giống như một cái hồ sâu lạnh lẽo khiến người ta không thể thấy rõ được tâm tính của anh: "Cậu sắp xếp hai người, đem Nguyễn Trâm Anh đến đây cho tôi."
“Tôi đã biết.” Bảo Quốc gật đầu đồng ý.
Kết thúc cuộc gọi, Trần Vĩnh Hải để lại điện thoại di động và tiếp tục xử lý công việc của mình.

Tô Hồng Yên đang yên lặng ngồi trên sô pha uống cà phê, nhìn sang, đột nhiên nói: "Trần Vĩnh Hải, anh kêu Bảo Quốc đưa cô hai Trâm Anh tới là vì những chuyện mà anh nghe được trong nhà hàng sao?"
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải đáp mà không ngẩng đầu lên.
Tô Hồng Yên khịt mũi, ôm tay rùng mình: "Lại nói, cái cô hai Trâm Anh này thực sự làm cho em ngạc nhiên.

Em không ngờ cô ta lại độc ác như thế.

Ngay cả các chị và mẹ của mình mà cũng tính kế cho được, nghĩ đến việc nghe được ở trong nhà hàng cả người em đều phát run.”
“Có một số người không có trái tim!” Trần Vĩnh Hải ngừng viết, nói đầy ý vị.
Cũng giống như người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh kia, chính là đồ vô tâm.
Bốn năm trước, anh đối xử với cô bằng cả tấm lòng chân thành, còn cô đối xử với anh như thế nào?
Đem trái tim của anh ném xuống đất, dẫm cho nát bét không nói, chưa kể còn chế nhạo dữ dội.
"Anh nói đúng.

Trên đời này, có một số người không chỉ vô tâm mà ngay cả năng lực phân biệt cũng không có." Tô Hồng Yên nhấp một ngụm cà phê nhìn về phía Trần Vĩnh Hải, trong lòng tràn đầy u oán.
Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô: "Ý em là gì?"
“Không có chuyện gì, có nói thì anh cũng không hiểu.” Tô Hồng Yên nhếch miệng không giải thích.
Trần Vĩnh Hải không phải người tò mò, cô không chịu nói, anh cũng không hỏi.

Chỉ là trong lòng có chút kỳ quái, cảm thấy những gì cô nói đều là ám chỉ anh.
“À đúng rồi Trần Vĩnh Hải.” Tô Hồng Yên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đặt ly cà phê trên tay xuống: “Ngày hôm qua bác trai có gọi điện thoại cho em.”
“Ông ấy tìm em làm gì?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, một cỗ lạnh nhạt tỏa ra từ cơ thể anh.
Tô Hồng Yên đứng dậy, đi đến phía sau bóp bóp vai anh: "Thì cũng vẫn là việc đã nói ở bữa tiệc trước, hỏi em xem em có ý kiến ​​gì về việc đính hôn với anh không, nhưng anh cứ yên tâm, em cự tuyệt, em biết anh không thích sự sắp xếp của bác trai.”
Nghe vậy, khí lạnh trên người của Trần Vĩnh Hải tản đi rất nhiều, anh nhìn nghiêng về bàn tay trên vai mình: "Vậy thì em đã nghĩ đến việc mình đính hôn với ai chưa?"
“Cái này, à thì vẫn chưa có.” Tô Hồng Yên cụp mắt xuống, che đi vẻ thấp thỏm trong mắt, cười khổ đáp: “Anh cũng biết tình huống gia đình em rồi đấy, hôn nhân của em đều là do bố mẹ sắp xếp cả, căn bản em không thể tự làm chủ được.

Chờ về sau gặp một người đàn ông miễn cưỡng xứng đôi với em thì kết thông gia là được.”
“Em cam tâm sao?” Trần Vĩnh Hải nhướng mày.
Tô Hồng Yên khịt mũi: "Tất nhiên là không, nhưng em có thể làm gì đây? Sau bữa tiệc lần trước mẹ em đã muốn chọn cho em người kết hôn luôn rồi, hai ngày nay giống như đã chọn trúng, nghe nói là con trai trưởng nhà họ Khương của Thành phố Hồ Chí Minh, ở bên kia nhà họ Khương cũng có ý, hẹn một thời gian sau sẽ gặp mặt."
Vậy mà lại là cái thằng ăn chơi trác táng kia!
Trần Vĩnh Hải sa sầm mặt mày: "Bác gái chọn người như thế nào vậy?”
"Không còn cách nào khác, ai đã bảo nhà họ Khương lại là nhà giàu cơ chứ, so với nhà họ Trần của anh cũng không thua kém lắm.

Nhà họ Tô của em cần phải kết thông gia với những gia đình như thế." Tô Hồng Yên nói xong, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý rơi vào trên mặt Trần Vĩnh Hải.

Sắc mặt anh càng ngày càng trầm xuống, môi mỏng mím lại thành một đường, nhếch lên: "Em không phản đối sao?"
Nói là gặp mặt, kì thực thì mọi chuyện đã được xác định cả rồi.
Họp mặt cùng lắm chỉ thảo luận về chuyện đính hôn.
“Em cũng muốn phản đối, nhưng phản đối như thế nào?” Tô Hồng Yên nhún vai phản bác: “Như vậy là được rồi, dù sao cậu cả Hưng cũng quyến luyến hoa thơm cỏ lạ, sau khi em gả cho anh ta, cũng chỉ là đạt được một thỏa thuận lớn, tình trạng trong cái vòng hôn nhân luẩn quẩn này thật ra cũng chỉ có như thế.”
Nói đúng là như vậy, nhất là trong cái vòng luẩn quẩn của giới nhà giàu, hôn nhân chỉ là một hình thức.
Nhưng Trần Vĩnh Hải vẫn cảm thấy không thích và chán ghét.
Cuộc hôn nhân của bố mẹ khiến anh không muốn cuộc hôn nhân của chính mình trở nên ghê tởm như vậy, và anh cũng không muốn nhìn thấy những người mình quan tâm sống trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Nhất là, anh không muốn cô dẫm lên vết chân của mẹ anh.
Kìm nén cảm xúc đang có chút quặn thắt trong lòng, Trần Vĩnh Hải day day ấn đường: "Anh sẽ tìm thời gian nói chuyện với bác gái."
“Đừng.” Tô Hồng Yên vội vàng ngăn cản: “Đến lúc đó khẳng định là mẹ em sẽ cho rằng em bảo anh đi thương phục bà đó!”.
“Dù sao cũng không thể để cho em đính hôn với cái vị kia nhà họ Khương.” Trần Vĩnh Hải cau mày.
Con ngươi Tô Hồng Yên đảo vòng quanh, cười ranh mãnh: "Trần Vĩnh Hải, em có cách.

Nếu anh thật sự không muốn nhìn em gả vào nhà họ Khương, anh có thể đính hôn với em để mẹ em không ép."
Trần Vĩnh Hải không vui nghiêng đầu nhìn cô.
Đây là cái cách quỷ gì của cô ấy đây?
Tô Hồng Yên nhìn sự mâu thuẫn rõ ràng của Trần Vĩnh Hải, trong lòng cô chùng xuống, nhưng trên mặt lại cười hì hì xua tay: “Haha, em chỉ đùa chút thôi, em chỉ nghĩ, tìm một người cũng không muốn kết hôn trong thời gian này để đính hôn trước.

Chờ về sau nếu một bên muốn kết hôn thì chỉ cần hủy bỏ hôn ước là được.”

“Đúng là...” Môi mỏng Trần Vĩnh Hải khẽ mở, đôi mắt tối lóe lên, dường như đang suy tư về điều gì đó.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.
Trần Vĩnh Hải thu lại với dòng suy nghĩ của mình, đưa tay nhận điện thoại, liếc nhìn thì thấy Bảo Quốc gọi tới.
"cậu Hải, đã bắt được cô Trâm Anh, trực tiếp dẫn tới hay sao ạ?"
“Mang tới đây!” Trần Vĩnh Hải thờ ơ phun ra ba chữ, cúp điện thoại, nhìn Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên vươn vai một cái: "Được rồi, em đi ra ngoài chờ anh, tối nay cùng nhau ăn cơm."
"Ừ."
Sau khi nhận được câu trả lời của anh, Tô Hồng Yên hài lòng xách túi, giẫm giày cao gót rời đi.
Chưa đến hai phút, Bảo Quốc kéo Nguyễn Trâm Anh vào, đẩy đến trước mặt Trần Vĩnh Hải.
Do sức lực có chút lớn, Nguyễn Trâm Anh đã bị đẩy đến do dự và ngã ngay dưới chân Trần Vĩnh Hải.
Cô nhìn dọc theo đôi giày da nam sáng loáng trước mặt, khi bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt lạnh lùng của Trần Vĩnh Hải, cả người thình lình run lên, "A ...!Trần Vĩnh Hải ...!...!"
“Cậu đi ra ngoài đi.” Trần Vĩnh Hải một tay chống đầu, giống như một vị vua, từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Trâm Anh, tay kia thì phất tay hạ lệnh với Bảo Quốc.
Bảo Quốc đồng cảm nhìn Nguyễn Trâm Anh sau đó quay lưng bỏ đi.
Nghe tiếng đóng cửa nặng nề, Nguyễn Trâm Anh lại rùng mình, ngẩng khuôn mặt trắng nhợt lên nhìn Trần Vĩnh Hải: "Trần Vĩnh Hải, anh để người đưa em đến đây là có chuyện gì vậy?"
Sau khi cô ta rời khỏi nhà hàng, mới về nhà họ Nguyễn không được bao lâu thì người hầu bẩm báo rằng Bảo Quốc muốn gặp cô ta.
Vừa ra khỏi nhà, Bảo Quốc không nói lời nào, đẩy cô ta lên xe rồi đưa đến đây.
Cô ta không ngốc, Bảo Quốc không khách sáo với cô một chút nào, cộng thêm bộ âm trầm của Trần Vĩnh Hải lúc này, hiển nhiên không có gì tốt.
“Làm sao cô biết người đàn ông đeo mặt nạ?” Trần Vĩnh Hải lạnh như bằng nhìn cô chằm chằm, hỏi..