Nguyễn Trâm Anh bị dọa đến nỗi ngây ra ngay tại chỗ.
Trần Vĩnh Hải chỉ tay vào cửa: "Cút cho tôi! Bằng không tôi chẳng biết tiếp theo mình sẽ làm gì cô đâu!"
Nhận ra sự nghiêm túc trong câu nói của anh, Nguyễn Trâm Anh không cam lòng nhìn Tô Hồng Yên rồi lại nhìn sang Nguyễn Quỳnh Anh, cuối cùng cắn răng và bỏ chạy thật nhanh.
Trần Vĩnh Hải xoa nhẹ mái tóc Tô Hồng Yên: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Dạ." Tô Hồng Yên gật đầu.
Vừa ra khỏi cửa phòng riêng, Trần Vĩnh Hải đột nhiên ngừng lại.
Tô Hồng Yên ngẩng đầu nhìn Trần Vĩnh Hải: "Trần Vĩnh Hải, sao thế anh?"
Trần Vĩnh Hải không trả lời cô ta mà nghiêng đầu, lạnh lùng quát lên với Nguyễn Quỳnh Anh đang ngây người trong phòng riêng: "Còn đứng ở đấy làm gì!"
Vậy tức là muốn cô theo kịp ư?
Làn môi Nguyễn Quỳnh Anh khẽ giật: "Tới ngay đây."
Đôi tay cô khẽ vặn túi xách, hơi cúi đầu bước theo anh, không dám đối mặt với Tô Hồng Yên.
Chắc hẳn trong lòng Tô Hồng Yên không được thoải mái.
Khó khăn lắm cô ta và Trần Vĩnh Hải mới ở cạnh nhau, vậy mà còn thêm bóng đèn theo đuôi, đổi thành ai cũng cảm thấy mất hứng.
Hơn nữa, chính cô cũng không muốn đi theo họ.
Nhìn họ nói nói cười cười đi ở phía trước, còn cô đi theo sau như đầy tớ.
Trừ cô ra, liệu ai sẽ để ý đến nỗi ấm ức này?
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu mấy cái, cố gắng đường mình mình đi, không nhìn hai bóng người chói mắt ở phía trước, thậm chí chẳng hề nghe nội dung họ trò chuyện, xem mình như một người qua đường bình thường.
Làm như thế, ít nhất trong lòng sẽ không đau đến vậy.
"Anh Hải, cô Yên." Bảo Quốc nhìn thấy ba người, cậu ta nhanh chân xuống xe chào hỏi.
Còn Nguyễn Quỳnh Anh, Bảo Quốc xem như không thấy cô, miễn bàn đến chào hỏi.
Ngoại trừ cười khổ, Nguyễn Quỳnh Anh không thể nào tức giận.
Từ lần trước cô hại Trần Vĩnh Hải bị thương, Bảo Quốc lập tức có thái độ này với cô, cô cũng quen rồi.
"Lên xe." Trần Vĩnh Hải mở cửa sau và nói với Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên mỉm cười ngồi vào, sau đó Trần Vĩnh Hải cũng ngồi xuống.
Thấy hai người họ đã lên xe, Bảo Quốc cũng mở cửa bên tay lái.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng cạnh đó, không biết có nên vào hay không.
Trần Vĩnh Hải không để cô lên xe, cô cũng không dám tự tiện vào.
Bầu không khí chợt trở nên xấu hổ, Nguyễn Quỳnh Anh đỏ mặt, ngón tay cô không ngừng xoắn vạt áo.
Cô rất muốn chạy trốn khỏi nơi này.
"Cô Quỳnh Anh, cô đứng ngây ra đó làm gì, mau lên đây nào." Tô Hồng Yên mở cửa kính xe, cười nói với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta, muốn hỏi ý anh.
Nhưng anh lại đang nhìn xuống và xem gì đó, vốn dĩ chẳng hề để ý đến ánh mắt cô.
Tô Hồng Yên thúc giục: "Nhanh nào cô Quỳnh Anh, bằng không lát nữa Trần Vĩnh Hải sẽ giận đấy."
"Ờ, tôi biết rồi." Nguyễn Quỳnh Anh cố nặn ra nụ cười, vòng sang bên kia xe và mở cửa ghế lái phụ.
Chẳng biết có phải Bảo Quốc quên hay không mà cửa bên ghế lái phụ không mở, cô làm thế nào cũng không mở được cửa xe.
Ngay khi cô định giơ tay gõ cửa, nhắc nhở Bảo Quốc thì cửa sổ xe ở ghế sau hạ xuống, Trần Vĩnh Hải hơi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo như sương nhắm thẳng vào cô: "Cô đang làm gì thế? Không lên thì cút mau!"
"Tôi..." Nguyễn Quỳnh Anh ấm ức, định nói cửa xe không mở thì bỗng nghe tiếng "két".
Nét mặt cô cứng đờ, cánh tay dùng lực một chút và cửa mở.
Trong một lúc, cô như ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không thể nói.
Nhất là sau khi ngồi vào xe, thoáng nhìn thấy nét mặt cười nhạo của Bảo Quốc, đôi mắt cô hơi mở to như đã hiểu ra điều gì.
Bảo Quốc cố ý không mở cửa xe, muốn dạy cho cô một bài học.
Bỗng chốc Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy lòng mình vô cùng khổ sở, cô cúi đầu mà ánh mắt chua xót.
Dọc đường đi, cô chẳng hề nói câu nào, yên lặng ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Thậm chí cô không hỏi Trần Vĩnh Hải muốn đưa mình đến đâu.
Mãi đến khi tới Tập đoàn Vĩnh Phát, cô mới khó khăn lấy lại tinh thần.
"Trần Vĩnh Hải, tháng sau là sinh nhật em, anh nói xem em nên tổ chức ở đâu nhỉ?" Lúc này đây, giọng Tô Hồng Yên bỗng vang lên sau lưng cô.
Nguyễn Quỳnh Anh bất ngờ chớp mắt.
Sinh nhật Tô Hồng Yên cũng rơi vào tháng sau ư?
"Em muốn tổ chức ở đâu cũng được." Trần Vĩnh Hải nói, dịu dàng đáp lời cô ta.
Tô Hồng Yên bĩu môi: "Không biết mới hỏi anh đấy, với lại lần này anh định tặng quà gì cho em? Không phải giống như lần trước chứ?"
Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu nhìn cô ta, cất tiếng cười trầm thấp: "Không đâu."
"Vậy là tốt rồi." Cuối cùng Tô Hồng Yên cũng mỉm cười yên tâm.
Cô ta lập tức nhìn sang Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở ghế lái phụ, dường như nhớ ra chuyện gì đó: "cô Quỳnh Anh, tôi nhớ hình như sinh nhật cô cũng rơi vào tháng sau đúng không?"
"...!Ừm." Nguyễn Quỳnh Anh nhỏ nhẹ đáp lại.
"Đúng là có duyên." Tô Hồng Yên vỗ tay: "Trần Vĩnh Hải, anh định tặng quà gì cho cô Quỳnh Anh thế?"
Trái tim bỗng chốc run lên, Nguyễn Quỳnh Anh dựng thẳng tai nghe trộm.
Anh sẽ tặng quà sinh nhật cho cô ư?
Chắc là...!không thể nào đâu.
Nhưng trong lòng cô vẫn mong chờ lắm.
Trần Vĩnh Hải hơi hé mắt, nhìn thoáng qua phía trước.
Anh không nhìn thấy mặt Nguyễn Quỳnh Anh mà chỉ thấy bả vai cô, nhưng vẫn có thể nhìn ra cả người cô cứng đờ.
Đôi mắt Trần Vĩnh Hải bỗng toát lên sự lạnh lùng u ám, anh cười nhạo: "Sao anh phải tặng quà cho cô ta?"
Năm đó không phải anh chưa từng tặng quà sinh nhật cho cô.
Ngày ấy, vì muốn mua cho cô những món quà tương tự, anh đặc biệt đi làm công kiếm tiền.
Kết quả thì sao, ngoài mặt cô giả vờ như thích thật sự, ngày hôm sau người làm của nhà họ Nguyễn đã trả quà về, hơn nữa còn nói quà này rẻ quá, không xứng với cô chủ nhà mình.
Lòng anh khổ sở nhưng chưa từng tức giận, đơn giản vì anh yêu cô, bằng lòng cưng chiều cô.
Nhưng về sau anh mới hiểu mình ngu xuẩn biết bao.
Trong mắt cô, chẳng những món quà của anh không xứng, ngay cả anh cũng chẳng hề xứng đôi với cô.
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải càng toát ra sự lạnh lẽo ngày một nặng nề, Nguyễn Quỳnh Anh có thể cảm giác được nhiệt độ trong xe đang hạ thấp.
Cô tưởng rằng anh nói thế vì Tô Hồng Yên, bởi anh tặng quà sinh nhật cho cô mà Tô Hồng Yên tức giận, vì vậy cô vội xua tay: "Cô Quỳnh Anh, anh Vĩnh Hải nói không sai, anh ấy không có nghĩa vụ tặng quà cho tôi."
"Nhưng mà..." Tô Hồng Yên còn muốn nói gì đấy.
Trần Vĩnh Hải nhắm nghiền mắt, mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta: "Được rồi Yên, không phải loại người nào cũng có thể nhận quà của anh, sau này em đừng nói những câu như thế nữa."
"Dạ." Tô Hồng Yên thè lưỡi, không nói gì.
Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười tẻ ngắt, cô cũng không nói chuyện nữa.
Không khí trong xe như ngưng đọng.
Đến tập đoàn Vĩnh Phát, Nguyễn Quỳnh Anh chuẩn bị xuống xe, Trần Vĩnh Hải lại dặn dò Bảo Quốc: "Đưa cô ta về."
"Dạ." Bảo Quốc gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên nhìn Trần Vĩnh Hải, cô còn tưởng đâu anh bảo cô tự lái xe về.
"Cô Quỳnh Anh vui lòng ngồi yên nhé, miễn cho lát nữa bị thương!" Bảo Quốc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, hai chữ "bị thương" được cậu ta cố ý nhấn mạnh.
Nghe mùi mỉa mai trong câu nói của cậu ta, Nguyễn Quỳnh Anh há hốc mồm định nói gì đó, cuối cùng cô cũng chẳng nói gì, thu lại bàn chân định bước ra rồi đóng cửa xe.
Xe chạy bon bon trên đường, Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu nghịch di động, hỏi Trần Cận Phong có nhận được bản ghi âm kia không, nhận rồi thì gửi một bản vào hộp thư của cô.
Có lẽ anh ấy đang bận, tin nhắn đã gửi vài phút mà vẫn chưa có hồi âm.
"Cô Quỳnh Anh này." Bảo Quốc đột nhiên gọi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh khóa di động: "Chuyện gì thế?"
"Cô Quỳnh Anh có nghĩ tới chuyện rời khỏi cậu Hải không?"
Câu nói này khiến cô đột nhiên ngẩn ra, cái miệng nhỏ xinh khẽ nói: "Ý anh là sao?"
"Ý tôi là dù sao cô Quỳnh Anh cũng là con gái cưng ngàn vàng của nhà họ Nguyễn.
Nhà họ Nguyễn sa sút, cô làm tì nh nhân của cậu Hải, không biết rằng điều đấy khiến cha mẹ mình mất mặt sao?"
Nét mặt Nguyễn Quỳnh Anh trở nên khó coi, nắm tay cô bỗng chốc siết chặt: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Bảo Quốc nhìn thẳng phía trước, cười nói: "Không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy con gái cưng của gia đình có tiếng cũng chỉ vậy mà thôi."
Nói đến đây, cậu ta hơi chuyển tay lái và nói nhỏ: "Thật chẳng hiểu vì sao người kia lại động lòng với cô."
Giọng cậu ta không lớn cũng không nhỏ, trong chiếc xe nhỏ hẹp ấy, Nguyễn Quỳnh Anh nghe rõ mồn một.
Người kia ư?
Là ai!
Trực giác nói cho cô biết, người đó không thể nào là Trần Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt, cô nhìn gương mặt thờ ơ của Bảo Quốc, trong lòng ngập tràn sự nghi ngờ.
Cô cảm thấy hình như người này có bí mật gì đó..