Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chương 107: Chương 107





Anh hận không thể bóp ch3t người phụ nữ này?
Cô có phải là lợn không vậy? Lại dám một thân một mình đi chất vấn Nguyễn Trâm Anh.
Tại sao cô luôn có thể có năng lực mà làm những chuyện như vậy chứ, tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm!
Nguyễn Quỳnh Anh bị Trần Vĩnh Hải làm cho hoảng sợ, cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa, cô cúi đầu hỏi: "Cậu chủ Hải, cô Tô Hồng Yên, sao hai người lại ở đây?"
Còn chưa đợi hai người họ trả lời, Nguyễn Trâm Anh đã hét lên với vẻ mặt khó coi như bị giẫm vào đuôi nói: "Nguyễn Quỳnh Anh, lẽ nào không phải cô gọi bọn họ đến hay sao?"
Cô ta không tin là trùng hợp như vậy, Trần Vĩnh Hải lại có thể tình cờ ở nhà hàng này.
Chắc chắn là Nguyễn Quỳnh Anh cố ý dụ Trần Vĩnh Hải đến đây, vừa rồi để anh nghe thấy những lời đó!
Người phụ nữ này quả thực quá độc ác mà!
“Nguyễn Trâm Anh, cô đang nói nhảm gì vậy chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc không vui nói.
Từ khi nào cô gọi Trần Vĩnh Hải qua đây vậy chứ?
Chính cô cũng tự hỏi tại sao họ lại xuất hiện ở đây.
“Tôi ăn nói vớ vẩn sao?” Nguyễn Trâm Anh điên cuồng cười đáp lại, ánh sáng độc ác trong đôi mắt cô ta lại càng hiện rõ hơn: “Vậy thì chị hãy nói cho tôi biết tại sao anh Hải và những người khác lại ở đây.”
Cô ta chỉ tay về hướng Trần Vĩnh Hải rồi hung hăng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh, như thể trong giây tiếp theo cô ta sẽ lao vào xé Nguyễn Quỳnh Anh ra thành từng mảnh.
Tô Hồng Yên thấy vậy kéo tay áo Trần Vĩnh Hải nói: "Trần Vĩnh Hải, chúng ta có lẽ không nên tới chỗ này? Anh nhìn xem dáng vẻ của cô hai nhà họ Nguyễn, thật kinh khủng."
“Đừng nhìn.” Trần Vĩnh Hải kéo Tô Hồng Yên ra phía sau trong tư thế bảo vệ cô ta.
Khi Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy cảnh này, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi chua xót, giả bộ mạnh mẽ bình tĩnh nói: "Không biết cậu Hải cùng những người khác đến đây làm gì vậy!"
“Chị vẫn còn muốn nói dối tôi hay sao?” Nguyễn Trâm Anh có chút không tin, sắc mặt càng thêm đáng sợ hơn.
Trần Vĩnh Hải khẽ nheo mắt, đáy mắt anh dường như sâu đến điểm cực.

Tô Hồng Yên thò đầu ra từ phía sau nói: "Cô hai nhà họ Nguyễn, có lẽ cô đã thực sự hiểu lầm cô Nguyễn Quỳnh Anh đây rồi.

Anh Hải và tôi đến để ăn tối.

Chúng tôi ở trong căn phòng bên cạnh.

Cô Quỳnh Anh không có gọi chúng tôi đến.

Cô Nguyễn Quỳnh Anh căn bản là không biết chúng tôi ở đây."
Ở phòng bao bên cạnh hay sao...
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt lấy chiếc túi, điều đó có nghĩa là họ đã nghe thấy tất cả những gì trong cuộc trò chuyện mà cô đã nói với Nguyễn Trâm Anh vừa rồi sao?
“Cô cho rằng tôi tin các người hay sao?” Nguyễn Trâm Anh giễu cợt nhìn Tô Hồng Yên đầy ghen tị nói: “Các người chính là cố tình muốn chỉnh tôi, sao không xuất hiện sớm hay muộn gì mà lại xuất hiện vào thời khắc mấu chốt này chứ, không phải các người lại hẹn tình cờ đến vậy chứ?"
"Cái này..." Tô Hồng Yên bất giác ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta.
Vẻ mặt của người đàn ông vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, đôi mắt anh đen sâu thẳm, không biết anh đang suy nghĩ gì nữa.
Tô Hồng Yên mỉm cười, bất lực giang hai tay nói: "Được thôi, cô Trâm Anh đây đã không tin, vậy thì tôi đành chịu vậy."
Nói xong, cô ta chớp mắt nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ bất lực: "Xin lỗi cô Quỳnh Anh, tôi đã giải thích rồi, nhưng cô Trâm Anh vẫn..."
“Không sao đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu cười khách khí nói: “Cám ơn cô Yên đã giúp tôi nói chuyện.”
Nhưng có phải cô ta đang thực sự nói giúp cho cô không vậy?
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh biết rất rõ rằng Tô Hồng Yên đang chỉ là thực sự giải thích về việc tại sao họ lại đến đây, chuyện này cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Nhưng đằng sau đó nghe thế nào lại giống như liên quan đến cô ta vậy chứ
Tô Hồng Yên là đang cố tình thêm dầu vào lửa sao.
Trần Vĩnh Hải có nghe ra những điều này hay không?
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải, nhưng chỉ thấy anh cau mày và đẩy người Tô Hồng Yên ra phía sau mình bảo vệ nói: "Được rồi, em đừng nói gì nữa cả."
“Vâng.” Tô Hồng Yên khéo léo cũng không nói gì nữa.
Nhìn thấy một màn này, không chỉ Nguyễn Quỳnh Anh khó chịu, mà đôi mắt ghen tị của Nguyễn Trâm Anh cũng đã đỏ ửng lên, khuôn mặt nhăn nhó, lý trí cũng giảm dần đi.
Trần Vĩnh Hải ở đây, cô ta không dám làm gì Tô Hồng Yên, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh, cô ta không sợ cô.
Chính chủ cũng xuất hiện rồi, cô ta không tin anh vẫn sẽ ở trước mặt Tô Hồng Yên mà thương hại bảo vệ người thế thân là Nguyễn Quỳnh Anh!
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Trâm Anh cười lớn, giơ cái tát một bạt tai, vẫy tay về phía Nguyễn Quỳnh Anh nói: "Nguyễn Quỳnh Anh, quả nhiên là chị kêu anh Hải đến muốn cười nhạo tôi sao? Hừ, không sao, như vậy cũng tốt, dù sao thì tôi cũng được nhìn thấy cảnh chị bị vứt bỏ, hôm nay tôi sẽ thêm chút sắc màu trên khuôn mặt xinh đẹp của chị, chị muốn tính toán với tôi sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh không ngờ Nguyễn Trâm Anh lại đánh cô một cách đột ngột như vậy, sững sờ một lúc cô cũng quên mất việc né tránh.
Tô Hồng Yên thậm chí che mắt lại, giống như vô cùng sợ hãi mà hét lên.
Tiếng kêu này càng làm tăng sự điên cuồng của Nguyễn Trâm Anh, nụ cười trên mặt cô ta ngày càng trở nên càng kiêu ngạo, toàn bộ khuôn mặt cô ta biến dạng.
Ngay khi cái tát của cô ta sắp rơi xuống mặt Nguyễn Quỳnh Anh, một bàn tay to lớn đột nhiên vươn ra năm lấy cổ tay cô ta.
Nguyễn Trâm Anh đau đớn hét lên, nụ cười trên mặt cô ta cũng không còn nữa, thay vào đó, cô ta vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Vĩnh Hải nói: "Trần Vĩnh Hải, anh sao vậy chứ..."
“Nguyễn Trâm Anh, cô đã quên những gì tôi đã nói với cô rồi hay sao?” Giọng nói của Trần Vĩnh Hải lạnh như băng, nghiêm nghị nhìn cô ta, vẻ mặt anh như có một cơn gió lạnh lướt qua vậy, băng giá đến đáng sợ.
Mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh rất ngạc nhiên khi thấy Trần Vĩnh Hải lại ra tay cứu cô, nhưng cô lại càng tò mò hơn, anh rốt cuộc đã nói gì vậy.
Anh ấy đã nói gì với Nguyễn Trâm Anh vậy?

Ngay cả Tô Hồng Yên cũng vô cùng tò mò.
Tuy nhiên, Tô Hồng Yên chỉ tự hỏi mình trong vài giây, khi nghĩ đến ánh mắt giận dữ của Trần Vĩnh Hải lúc Nguyễn Trâm Anh ra tay đánh Nguyễn Quỳnh Anh, có lẽ cô ta cũng đã đoán được những lời nói như thế nào.
Trái tim vô cùng mờ mịt, Tô Hồng Yên liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên một tia giễu cợt.
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý, cô vẫn nhìn Nguyễn Trâm Anh và tự hỏi liệu Nguyễn Trâm Anh có nói ra điều gì đó hay không.
Nguyễn Trâm Anh rùng mình trước cái nhìn của Trần Vĩnh Hải, miệng cô ta há ra lại mở ra, cô ta không thể nói ra được, một lúc lâu sau cô ta mới thốt ra hai âm tiết: "Em...!em..."
Cô thật sự đã quên mất, anh từng nói bảo cô đừng bao giờ động đến Nguyễn Quỳnh Anh.
Nhưng tại sao chứ?
Lúc trước thì coi như bỏ đi, cô ta nghĩ là vì anh yêu Nguyễn Quỳnh Anh.
Nhưng bây giờ hóa ra không phải, anh thực sự muốn bảo vệ Nguyễn Quỳnh Anh!
Nghĩ đến đây, Nguyễn Trâm Anh lấy hết can đảm, bất đắc dĩ nói: "Trần Vĩnh Hải, em đã từng nghe lời anh, nhưng bây giờ Tô Hồng Yên đã trở lại, anh vẫn muốn bảo vệ chị ta như vậy sao..."
Trước khi cô ta nói xong, Tô Hồng Yên đột nhiên bước ra từ phía sau Trần Vĩnh Hải, bước đến chỗ Nguyễn Trâm Anh rồi kêu lên: “Cô Trâm Anh, cái tát vừa rồi khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Tôi thực sự nhìn không ra, cô lại dám làm điều này với chị gái của mình.

"
"Cô ..." Đôi mắt của Nguyễn Trâm Anh mở to.
Có phải người phụ nữ này cố tình ngắt lời cô ta hay không?
Ngay cả Nguyễn Quỳnh Anh trong tiềm thức cũng choáng váng, đối với Tô Hồng Yên có chút nghi hoặc.
Cô cũng cảm thấy rằng Tô Hồng Yên đã cố ý ngắt lời Nguyễn Trâm Anh.
Tại sao vậy chứ?
Như nhìn thấu được cô đang nghĩ gì, Tô Hồng Yên cong môi nhìn Trần Vĩnh Hải nói đùa: "Trần Vĩnh Hải, tầm nhìn của anh thật kém.


Làm thế nào mà anh lại chọn một vị hôn thê tồi tệ như vậy chứ.

Không chỉ xấu xa mà còn hung hăng, anh nhanh hủy hôn ước càng sớm càng tốt đi.

Đối với một vị hôn thê như vậy, em e rằng sau này cô ta sẽ khiến anh phải nuối tiếc nhiều điều đó.”
Trần Vĩnh Hải u ám nhìn lướt qua Nguyễn Trâm Anh, giọng yếu ớt nói: "Quay về anh sẽ cân nhắc chuyện này."
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ chớp mắt khi nghe anh nói những lời này.
Xem ra việc hủy hôn ước đã sớm có trong kế hoạch của anh.
“Đúng vậy, em đã nói rồi, cô ta căn bản không xứng với anh.” Tô Hồng Yên chạy lại chỗ Trần Vĩnh Hải rồi khoác tay anh.
Trần Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng cười, ánh mắt không biết là cố ý hay vô tình nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Chỉ là để cô ấy chiếm vị trí này mà thôi."
“Là ai chiếm vậy?” Hai mắt Tô Hồng Yên trùng xuống.
Đôi mắt Trần Vĩnh Hải khẽ chớp, anh cũng không nói gì.
Tô Hồng Yên chỉ cười, không tiếp tục hỏi nữa, mà khiêu khích hất cằm về phía Nguyễn Trâm Anh nói: "Cô hai nhà họ Nguyễn , cô đã nghe nói rõ chưa? Anh Hải muốn hủy hôn ước với cô."
“Tôi biết người phụ nữ của anh cũng không hề tốt bụng!” Nguyễn Trâm Anh lại tức giận, mất lý trí, xông về phía Tô Hồng Yên nhe ​​răng trợn mắt.
Tô Hồng Yên sợ tới mức chạy tới phía sau Trần Vĩnh Hải nói: "Trần Vĩnh Hải, cô ta muốn đánh em!"
Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt, nếu không phải trực tiếp nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Hồng Yên, cô thật sự sẽ tin là Tô Hồng Yên đang sợ hãi.
Tô Hồng Yên đang cố tình kích động Nguyễn Trâm Anh.
Trần Vĩnh Hải đang nhìn Nguyễn Trâm Anh, cũng không nhìn thấy biểu hiện của Tô Hồng Yên, anh chỉ nhìn thấy hành động của Nguyễn Trâm Anh, cơn giông bão trong mắt anh càng trở nên dữ dội.
Che chắn cho Tô Hồng Yên, Trần Vĩnh Hải hơi cúi đầu, lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Đủ rồi!"