Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chương 100: Chương 100





Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Lê Diệu Ngọc vẫn giữ thái độ vẫn tệ như mọi khi, giọng nói trong điện thoại không hà khắc, cũng không mảy may: “Thật ngạc nhiên, cô lại chủ động gọi cho tôi.”
“Tôi chỉ muốn hỏi bà, bà còn liên lạc với người đàn ông của bà không?” Nguyễn Quỳnh Anh ngắm nghía cái nắp bút, trực tiếp nói không vòng vo.
Lê Diệu Ngọc đột nhiên cảnh giác: “Cô hỏi chuyện này để làm gì?”
“Người đàn ông này hai ngày nay đã làm mấy chuyện điên rồ.

Vừa sắp xếp tai nạn giao thông, vừa thiết kế thang máy rơi xuống, vừa làm muốn hủy danh dự của người ta, rất bận bịu.” Nguyễn Quỳnh Anh mỉm môi cười lạnh nhạt, nụ cười cũng không chạm đến đáy mắt, toàn thân thoát khí lãnh đạm, thế nhưng cũng có thể so sánh giống với Trần Vĩnh Hải vài phần.
Lê Diệu Ngọc nghe thấy liền suy sụp, bà ta rất tức giận vì sự tình này, sắc mặt không còn vẻ không cam lòng, mặt không thay đổi: “Không giết được cô, thật sự đáng tiếc.”
“Không có cách nào nữa, vận khí tôi quá tốt, mỗi lần đều có quý nhân giúp đỡ.”
Nói đến hai chữ ‘quý nhân’ Nguyễn Quỳnh Anh không kìm được lòng, không mặt trở nên nhu hòa.
Trần Vĩnh Hải, anh ấy chính là quý nhân của cô.
“Cô đừng đắc ý, quý nhân chỉ có thể giúp cô nhất thời, không giúp được cô cả đời, có dũng khí mà vẫn núp sau lưng quý nhân.” Lê Diệu Ngọc khinh thường đả kích cô.
Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng siết chặt lòng bàn tay, giọng trong trẻo nhưng, lạnh lùng: “Chuyện này tôi sẽ không phiền đến giám đốc Ngọc đâu, bà nên chăm sóc tốt bản thân, sợ sau này khi trở lại nhà họ Nguyễn, chút quyền lực còn lại cũng bị người khác lấy mất.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô dám không!” Lê Diệu Ngọc ở Đầu bên kia điện thoại rốt cuộc không thể ngồi yên nữa, hét lớn.
Nguyễn Quỳnh Anh hòa rồi, và cũng đáp lại với một vẻ khinh thường: “Bà có thể thử, ai đã để cho tôi làm chủ tịch? Với tư cách là chủ tịch, tôi phải cảnh cáo.

Tôi phải nhắc nhở bà rằng, mặc kệ của bà với người đàn ông đó có mối quan hệ là gì.


Nhưng làm ơn hãy nhắc anh ấy rằng nhắm vào tôi không sao cả, đừng lôi anh Hải vào chuyện này.”
“Ý cô là gì hả?” Lê Diệu Ngọc sốt sắng, vội vàng hỏi.
Bà ta thực sự quan tâm đến Trần Vĩnh Hải.
Cùng là người đã ai làm Trần Vĩnh Hải trở thành chỗ dựa vững chắc của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cười nhếch miệng và có chút mất kiên nhẫn: “Ý tôi là, bởi vì người đàn ông của bà làm hỏng thang máy của công ty, tôi và anh Hải suýt nữa không sống sót, và Trần Vĩnh Hải cũng đã bị thương.”
“Cái gì?” Giọng nói của Lê Diệu Ngọc trở nên sắc bén hơn, bà nắm lấy điện thoại di động của mình, rống lên: “Trần Vĩnh Hải thế nào rồi?”
Ba ta đã giải thích rõ ràng với người đàn ông kia rằng cô ấy sẽ chỉ nhắm vào một mình Nguyễn Quỳnh Anh, và không làm liên lụy đến những người khác, đặc biệt là Trần Vĩnh Hải.
Nhưng người đàn ông đó lại làm ngược lại, miệng thì nói nhớ kỹ, trong nháy mắt đã quên lời bà ta dặn.
Bà ta thực sự tức chết!
“Anh ấy giờ thế nào không liên quan gì đến bà.

Tóm lại, anh nên biết ơn vì Trần Vĩnh Hải vẫn còn sống.”
Nói xong câu này, Nguyễn Quỳnh Anh liền tắt điện thoại.
Cô ấy chuẩn bị quy về biệt thự.
Ở bên ngoài càng lâu, cô càng cảm thấy bất an, cho dù là Tập đoàn Nguyễn Thị thì cũng vậy, sự cố thang máy cô đã trải qua đã là một bóng mà trong đời cô, cô sẽ không quên được.
“Đồ khốn nạn, cô dám cúp điện thoại của tôi!” Lê Diệu Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tức vì không thể ngay lập tức xuất hiện chỗ Nguyễn Quỳnh Anh, để giết cô.
“Mẹ, con vừa nghe mẹ nói anh Hải bị thương?” Từ khi nào vậy, Nguyễn Trâm Anh xuất hiện ở cửa phòng Lê Diệu Ngọc, khẽ hỏi.

Lê Diệu Ngọc gần như bị cô dọa chết khiếp, nhìn cô một cái: “Đúng vậy, nếu không phải do con phá chuyện này, Cậu Hải sẽ không bị thương.”
Bà ta bây giờ nhìn thấy đứa con gái này của bà càng ngày càng không vừa ý, trong lòng hận không thể giết được cô, ba ta đối với cô ấy đã quá kiên nhẫn rồi.
Đối mặt với sự giễu cợt, khiêu khích của Lê Diệu Ngọc, Nguyễn Trâm Anh vẻ mặt không còn chút sức sống, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, cô xoay người bỏ chạy, chỉ nói một câu: “Con đên xem anh ấy.”
Nguyễn Quỳnh Anh trở về biệt thự được một tiếng đồng hồ.
Vừa đi đến cổng vườn, cô nghe thấy có người hét lên: “Anh Hải, làm ơn cho tôi gặp anh, tôi sẽ đi nhanh thôi, thật đấy!”
Giọng nói này, Nguyễn Trâm Anh?
Nhướng mày, Nguyễn Quỳnh Anh đến gần, cô ấy phát hiện ra đúng là Nguyễn Trâm Anh cô ta bị chặn ở ngoài cửa vườn không vào được nên chỉ có thể tội nghiệp đứng cầu xin bên ngoài.
Nhưng cô thấy không có ai trong biệt thự bước ra để trả lời, rõ ràng là ý của Trần Vĩnh Hải, anh ấy không muốn để cho Nguyễn Trâm Anh vào.
Nguyễn Quỳnh Anh không kìm cười khì một tiếng, Nguyễn Trâm Anh nghe thấy, đột ngột quay đầu lại phát hiện ra cô, cô tay lập tức nổ tung, hai mắt trợn tròn: “Nguyễn Quỳnh Anh, sao cô lại cười? Sao cô còn không mở cửa cho tôi vào.”
Nguyễn Quỳnh Anh hèn hạ này nhất định có chìa khóa.
Ho nhẹ hai tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh ngưng cười, lạnh lùng từ chối: “Không được, tôi không thể cho cô vào nếu không có sự cho phép của Anh Hải!”
“Cô...” Nguyễn Trâm Anh giận dữ giậm chân.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy bình tĩnh lại, ngưỡng cằm lên, với vẻ kiêu ngạo: “Tôi hỏi cô, có phải anh Hải bị thương rồi không?”
Lê Diệu Ngọc nói với cô ta?
Nguyễn Quỳnh Anh ha khóe miệng, từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cổng vườn bước vào.
Nguyễn Trâm Anh thấy vậy cũng muốn đi, mới bước được một chân, cô liên đóng cửa lại.

Qua cánh cổng sắt, Nguyễn Quỳnh Anh cười tủm tỉm khiêu khích Nguyễn Trâm Anh rồi vẫy tay chào cô ta, bên kia tức muốn điên lên: “Tôi không thể báo cáo cho cô, nếu cô muốn biết, cô có thể tự đi hỏi anh Hải.

Tạm biệt.”
Dứt lời, cô không nhìn lại Nguyễn Trâm anh lần nào nữa, cô bước vào biệt thự.
Anh Hải đang nói chuyện điện thoại, anh ấy nói ngoại ngữ trôi chảy khiến người khác mê mẩn.
Cảm nhận được cô trở về, anh quay đầu lại theo hướng âm thanh phát ra phía cô, hơi thở trong người nháy mặt trở nên lạnh lẽo.
Anh ấy vẫn còn giận sao?
Sau một hồi suy nghĩ, Nguyễn Quỳnh Anh thấp giọng gọi anh: “Anh Hải…”
Người đàn ông phớt lờ cô, nhưng mỉm cười và đáp lại điện thoại bên kia.
Nguyễn Quỳnh Anh sắc mặt có chút khó coi, nàng cũng có thể nói ngoại ngữ.
Câu cuối cùng của anh ấy nói có nghĩa là: “Không có gì, chỉ là có một người làm ổn thôi.”
Ý anh ấy là cô ấy sao?
Rõ ràng, cô ấy vừa chào anh, điều này làm phiền đến anh hả?
Cảm thấy hơi buồn, Nguyễn Quỳnh Anh đi lên lầu với đôi mắt ảm đạm.
Nghe tiếng bước chân của cô, khuôn mặt của Trần Vĩnh Hải có bao nhiêu lạnh lùng thì dùng hết bao nhiêu.
Cô ấy vẫn còn giận sao?
Thời gian rất nhanh, chớp mặt đã vài ngày trôi qua
Những ngày này thái độ của Trần Vĩnh Hải đối với Nguyễn Quỳnh Anh vẫn rất lạnh nhạt như trước.Về cơ bản, anh thậm chí cũng không nói với cô ấy hơn một câu.

Nhưng mỗi đêm, cô ấy vẫn ở trong phòng anh gác anh ấy ngủ, nàng phụ trách việc anh ấy không thể nhìn thấy.

Sáng nay, Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng động, theo thói quen đi giúp anh vào phòng tắm rửa mặt.
Vừa đặt tay lên cánh tay anh đã hất đi, đôi mắt sắc lạnh như bằng nhìn thẳng vào cô, tràn đầy chán ghét: “Đừng đụng vào tôi.”
Nguyễn Quỳnh Anh hơi sững sờ, không phải thái độ lạnh lùng của anh mà mắt của anh đã sáng lại rồi.
Cô chợt nhận ra điều gì đó và ngạc nhiên mỉm cười: “Anh Hải, anh nhìn thấy rồi phải không?”
“Thế nào? Cô thất vọng à?” Trần Vĩnh Hải cười chế giễu cô.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Tất nhiên không rồi!”
Cô ấy quá hạnh phúc.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô một lúc lâu, mặc vest và thắt cà vạt rồi đi vào phòng tắm.
Nguyễn Quỳnh Anh lắng nghe tiếng nước từ phòng tắm, khẽ mỉm cười.
Nếu anh đã khỏi bệnh anh sẽ không còn cần đến cô nữa.
Cô thở ra, xuống giường mang dép về phòng mình.
Sau vài ngày, chân của cô ấy đã cải thiện rất nhiều.

Ít ra thì cô ấy không cần nạng và không bị khập khiễng khi đi lại.
Trần Vĩnh Hải mắt đã sáng lại, đây chính là một chuyện tốt, quản gia Hoàng suýt nữa đã khóc vui sướng.
Có trời mới biết những ngày qua tuy ngoài mặt không lo lắng nhưng trong lòng ông vẫn luôn sợ hãi vì sợ mắt của Trần Vĩnh Hải không lành lại.
Bây giờ, anh ấy cuối cùng đã yên tâm.
Ăn sáng xong, Trần Vĩnh Hải đến Tập đoàn Vĩnh Phát, đã mấy ngày trôi qua, anh cũng nên đi làm trở lại..