Translator: Wave Literature
Bên trong phòng tư vấn rộng rãi và sạch sẽ của Bệnh viện T.
"May cho cô là vết thương chưa phồng lên, nếu không thì hơi khó đấy. Phải dùng những loại thuốc tôi kê cho đúng thời gian quy định để hạn chế làm vết thương nhiễm trùng nhé. Còn nữa, trong vài ngày tới, đừng để vết thương bị ướt."
Sau khi bác sĩ xử lí vết thương cho Hạ Dạ, anh ta kê cho cô một lọat loại thuốc phải sử dụng cùng vô vàn lưu ý.
Tịch Hạ Dạ khẽ gật đầu, "Cảm ơn bác sĩ".
"Đừng lo, lần sau hãy cẩn thận hơn. Lấy toa thuốc và thanh toán bên ngoài nhé."
Bác sĩ đã đưa đơn thuốc cho Tịch Hạ Dạ. Ngay khi cô gái chìa tay ra, người đàn ông bên cạnh đã nhanh hơn một bước. Những ngón tay thon dài giành lấy đơn thuốc rồi đưa cho Ah Mo, "Chúng tôi sẽ chờ anh trong xe."
"Vâng, ông chủ.", Ah Mo vội gật đầu.
Thế rồi, dáng người dong dỏng cao rời đi và biến mất sau cánh cửa.
"Đi thôi."
Mộ Du Thần nhìn về phía Tịch Hạ Dạ vẫn đang ngồi trên giường bệnh. Chẳng mấy chốc, người đàn ông này đã bước ra khỏi phòng tư vấn. Thảng thốt một hồi lâu, Hạ Dạ mới hoàng hồn bật dậy lấy túi xách, sải bước đuổi theo anh ta.
Tiếng bước chân của họ vang vọng trên hành lang trống. Hai cái bóng trải dài trên sàn nhà. Hạ Dạ đã bắt kịp Mộ Du Thần, cô nhanh chóng đi lên phía trước cách anh ta khoảng độ một bước chân.
Hai đôi chân tạo ra những âm thanh khá chói chang giữa hành lang vắng lặng.
Họ không nói với nhau câu gì.
Bước ra khỏi bệnh viện, trời vẫn đang mưa và màn đêm đã ngự trị toàn Thành phố Z. Đèn hai bên đường đã sáng lên tự bao giờ.
"Hôm nay, cảm ơn anh rất nhiều, anh Mộ." Khuôn mặt thanh tú lóe lên nụ cười thật rạng rỡ.
Mộ Du Thần gật nhẹ trước khi đáp lời một cách tinh nghịch, "Cô đã cảm ơn tôi tận năm lần rồi đấy."
Tịch Hạ Dạ gượng cười xấu hổ, định giải thích gì đó thì điện thoại cô chợt vang lên. Cô lịch sự nhìn Mộ Du Thần trước khi nghe điện thoại.
Là số của Tố Nam. Hạ Dạ chợt nhận ra bây giờ đã tối muộn. Ban đầu, Hạ Dạ cho rằng buổi gặp mặt này cũng như những lần trước đó, sẽ không mất nhiều thời gian của cô. Cô sẽ đến sân bay đón Tố Nam ngay khi kết thúc buổi hẹn. Ấy thế mà, sự cố bất ngờ lại ập đến. Hạ Dạ cảm thấy khó chịu về sự bất cẩn của bản thân.
"Alo? Hạ Dạ à? Tớ vừa đáp máy bay này. Cậu lái xe đến đón tớ à? Cậu lại trễ nữa rồi, hay là đã quên bẵng tớ rồi đấy?"
Giọng nói đầy tức giận của Tố Nam vang vọng trong điện thoại. Hạ Dạ phải để điện thoại ra xa một tí để đỡ đau tai vì cô bạn khó tính này.
Tịch Hạ Dạ hít một hoi thật sâu, "Tớ sẽ đến sân bay ngay đây. Cậu chờ tớ tí nhé, Tố Nam."
Nói xong, Hạ Dạ vội cúp máy vì biết tính cách của cô bạn thân, cô ấy chắc chắn sẽ cằn nhằn không thôi.
Nhìn cơn mưa ngoài trời ngày càng nặng hạt…trong khi xe vẫn còn để ở nhà hàng Rừng Tre lá Phong, Hạ Dạ không khỏi thở dài. Từ chỗ cô quay về nhà hàng mất khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ. Hơn nữa, tình trạng hiện tại không cho phép Hạ Dạ lái xe. Cô đang cân nhấc về việc gọi taxi thì giọng người đàn ông bên cạnh vang lên.
"Cô đang vội sao, cô Tịch?"
Lại bị anh ta làm cho giật bắn người, Hạ Dạ vội gật đầu. "Tôi đã hứa với cô bạn thân sẽ đến sân bay đón cô ấy. Nhưng tôi lại quên bén đi. Hôm nay, cảm ơn anh Mộ nhiều lắm. Lần sau tôi sẽ mời anh dùng cơm nhé. Giờ tôi đang gấp lắm, tôi phải đi trước rồi. Tạm biệt anh!"
Hạ Dạ không còn quan tâm gì nữa. Vội đặt túi xách lên đầu để chuẩn bị chạy xuyên qua màn mưa mỗi lúc một nặng hạt ngoài kia…
Cái nhìn lãnh đạm của Mộ Du Thần lướt qua màn mưa xám xịt rồi nhìn chăm chú thân hình mảnh khảnh của cô gái mới vài giây trước thôi còn đang luyên thuyên áy náy với anh, giờ đã đội mưa và ngồi vào chiếc taxi cách đó không xa. Lại một tia sáng đầy bí hiểm lóe lên nơi đáy mắt sâu thẳm của Mộ Du Thần.
Du Thần vội quay lại trở lại xe của mình.
Sau khi Ah Mo thanh toán và đi ra xe với túi thuốc trong tay, anh nhận ra trong xe chỉ còn mỗi ông chủ của mình. "Cô Tịch đâu rồi, ông chủ?"
"Cô ấy rời đi rồi."
Mộ Du Thần đang tập trung vào những thông tin đang hiển thị trên laptop được anh đặt gọn trên đôi chân thon dài. Ánh sáng từ màn hình hắt ra càng tôn lên khuôn mặt đẹp đầy tuấn tú của chàng trai này. Trong màn đêm, Du Thần càng thêm bí ẩn.
Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ah Mo vẫy vẫy túi thuốc trong tay, "Cô ấy quên thuốc rồi."
Du Thần nhìn lên. Thấy túi thuốc trong tay Ah Mo, khuôn mặt đẹp kia tỏ vẻ không hài lòng. Rồi hắn hạ giọng, "Tìm cơ hội đưa cô ấy sau vậy."
Rồi anh ta tiếp tục dán mắt vào chiếc laptop trước mặt.
Ah Mo vẫn không hiểu ý định của ông chủ là gì. Thấy Du Thần quá tập trung, anh cũng không dám hỏi nhiều. Vội gật đầu đáp trả rồi lên ghế lái của mình.
"Ông chủ, bây giờ chúng ta về nhà hay sao ạ?",Ah Mo hỏi nhẹ.
"Về dinh thự Maple". Sau đó, anh ta gập laptop lại, xoa nhẹ hai huyệt thái dương, Du Thần ngã người về phía sau ghế, nhắm nhẹ mắt nghỉ ngơi sau một ngày dài đầy mệt mỏi.
"Vâng"
Thấy hành động của Du Thần, Ah Mo cố ý giữ im lặng. Anh ta khởi động xe, ngay lập tức, chiếc xe lao vào màn mưa trắng xóa…
Ngay cả khi Bệnh viện T cách sân bay khá xa, nhưng nhờ có đường cao tốc, Hạ Dạ chỉ mất khoảng hai mươi phút để đến đó.
Khi Hạ Dạ đến, cổng A của sân bay đông nghẹt người đang đợi người thân của mình. Mọi người đến từ khắp nơi trong Thành phố. Một vài người làđại diện các công ty du lịch hoặc tập đoàn lớn đến đón khách. Hạ Dạ dễ dàng nhận ra điều đó nhờ những tấm biển thiết kế họ cầm trên tay, cố chen chúc giữa đám đông. Dòng người đông nghẹt khiến cô gái nhỏ không thể tiến sâu vào bên trong.
Mọi người đổ dồn về phía đại sảnh rồi rời đi. Chẳng mấy chốc, dòng người cũng vơi dần. Không lâu sau, chỉ còn lát đát vài người.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tố Nam xuát hiện, Hạ Dạ vội lấy điện thoại liên lạc, nhưng mãi vẫn không có phản hồi từ đầu dây bên kia. Còn đang lưỡng lự có nên đến trung tâm hỗ trợ tìm cô bạn không thì tiếng hét ngọt ngào phía sau lưng khiến Hạ Dạ giật bắn người.
" Hạ Dạ. Hạ Dạ. Tớ đây này!"
Lần theo tiếng gọi, cuối cùng Hạ Dạ cũng bắt gặp hình ảnh quen thuộc của cô bạn thân giữa đám đông xa lạ.
Tố Nam nhấc cao hành lý trên tay, trong khi cơ thể mảnh khảnh xuyên qua đám đông hướng về phía Hạ Dạ.
Gương mặt thanh tú nở một nụ cười rạng rỡ với cô gái đối diện.
Bam!!!
Ngay khi gặp Hạ Dạ, Tố Nam ném ngay đống hành lý cồng kềnh của mình sang một bên, ôm chầm lấy cô bạn đầy hạnh phúc. Tố Nam như thể mè nheo bên tai Hạ Dạ, "Thật tuyệt. Chúng ta đã xa nhau mấy tháng rồi đấy. Tớ nhớ cậu lắm, Hạ Dạ!"
Rồi cô nàng siết chặt eo Hạ Dạ, mạnh đến độ Hạ Dạ tưởng như cơ thể cô sắp bị gãy làm đôi vậy.