Translator: Wave Literature
Ông ngoại cô, Thẩm Nguyệt, biết rõ Tịch Hạ Dạ đã đến West Park. Mỗi khi chủ đề về Tịch gia được khơi lên, Tịch Hạ Dạ sẽ hành động kỳ lạ. Nên rất có thể, ông ấy đã nghe ít nhiều về tai nạn xảy ra ngày hôm qua.
"Cháu ổn mà. Cháu đang làm khá tốt. Cháu sẽ về nhà để gặp ông sau hai ngày nữa ạ. Cháu xin lỗi, ông ơi."
Cô im lặng một lúc rồi lặng lẽ trả lời.
Từ đầu bên kia, đột nhiên có tiếng ho của Thẩm Nguyệt, rồi có tiếng thở dài than thở. Một lúc sau, giọng nói yêu thương và sâu lắng của ông cô lại vang lên. "Không sao đâu. Ta không có ý trách móc gì cháu cả. Chỉ là khi cháu tắt điện thoại, khiến ta rất lo lắng đấy. Mẹ cháu vừa hoàn thành một báo cáo học thuật và trở về nhà tối qua. Cả ngày hôm nay, nó đã lo lắng cho cháu. Nếu cháu có một chút thời gian trong hai ngày tới, hãy về nhà nhé "
"Ừm, cháu hiểu rồi. Cháu sẽ xem liệu cháu có thể quay lại vào cuối tuần không. Trong vài ngày tới cháu có hơi bận."
Cô nghĩ ngợi một chút trước khi trả lời. Chấn thương của cô vẫn chưa hồi phục. Đương nhiên, cô không thể cho họ biết về nó. Mặt khác, với tính khí thất thường của ông, ông sẽ không để yên vấn đề đó.
Sau đó, một lần nữa, giữa cô và Tịch gia, có lẽ không cần phải có lý do để họ giữ liên lạc thêm nữa. Việc trực tiếp phá vỡ một số thứ không nhất thiết là một điều xấu.
Cô chỉ sợ rằng một số thứ có thể không xảy ra như cô muốn.
Thẩm Nguyệt tiếp tục chân thành nói thêm vài lời với Tịch Hạ Dạ, nhưng cô không nhớ gì về nó. Cô ngồi trong bóng tối một lúc lâu và không buồn di chuyển. Cô không quên rằng những hành động bốc đồng của mình sẽ cần được giải thích với Thẩm Nguyệt và mẹ cô, Thẩm Văn Na.
Cô phải giải thích về nó như thế nào đây?
Liệu thực sự cô có để Mộ Du Thần cùng cô trở về biệt thự Thẩm gia trong hai ngày nữa không?
Tịch Hạ Dạ xem màn hình điện thoại trong tay cô mờ dần và cô bất ngờ giật mình sửng sờ. Có một khoảnh khắc cô không thể tin được mọi thứ ngay bây giờ là có thật cho đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài. Sau đó, phòng khách lập tức sáng lên...
Cô vô thức quay lại nhìn cánh cửa. Đúng thế, người đàn ông đang bước vào với một vài chiếc túi trên tay.
"Tôi đã đi siêu thị vào phút chót đấy. Cô có đói lắm không?"
Anh đặt những chiếc túi xuống bàn và sau đó mang đồ của Tịch Hạ Dạ qua. "Xem xem tôi bỏ quên thứ gì hay không."
"Ừm, phần lớn nó đều ở đây rồi. Tại sao chỉ có mình anh lại quay lại vậy?"
Tịch Hạ Dạ nhớ rằng trước đó, Ah Mo đã đi cùng với anh, nên cô dáo dác nhìn xung quanh khi hỏi.
"Ah Mo không sống ở đây," Mộ Du Thần trả lời đơn giản, rồi rót cho mình một cốc nước. Anh uống xong, rồi nhìn cô. Anh thấy khuôn mặt lơ đãng của cô hơi nhợt nhạt. Đó là ánh mắt của một người vừa thức dậy. "Tại sao cô không vào trong phòng mà ngủ?"
"Tôi cũng không biết mình cũng có thể ngủ như vậy. Có vẻ khá muộn rồi, bữa tối..."
Đôi mắt của Tịch Hạ Dạ rơi xuống những chiếc túi trên bàn. Nó dường như là một số thành phần tươi vừa được mua. Nó phải được nấu ở nhà, nhưng chị Vương và những người còn lại đã đi rồi, trong khi kỹ năng nấu nướng của cô ấy...
Anh ấy sẽ bị ấn tượng chứ?
Cô cau mày và nghĩ về nó. Trước khi anh có thể trả lời, cô đã đứng dậy. "Tôi sẽ đi nấu ăn."
Khi cô vừa dứt lời, anh đã cau mày và nhìn cô từ một phía. Ánh mắt đó có vẻ khá khó chịu với Tịch Hạ Dạ.
"Cô có chắc là cô có thể làm điều đó bây giờ không hả? Chỉ cần ngồi xuống thôi. Có một đầu bếp ở khu biệt thự Maple Residence này vì vậy cô có thể ăn trong vòng một giờ sau đấy."
Sau đó Mộ Du Thần nhẹ nhàng đứng dậy, cởi áo khoác và kéo tay áo lên trước khi mang các nguyên liệu về phía bếp.
Tịch Hạ Dạ ngạc nhiên. Một lúc sau, cô mới khôi phục lại bình thường. Cô thực sự không ngờ khi vị chủ tịch vĩ đại Mộ của Quang Vinh Thế Giới và Ông chủ mộ nổi danh Thành phố Z, thực sự biết nấu ăn...
Rất nhanh, có tiếng nước chảy từ bếp truyền đến.
Cô ngập ngừng một lúc, rồi không thể không đứng dậy và từ từ đi về phía bếp.
Cô vừa ra đến cửa thì thấy trong căn bếp rộng rãi và đầy đủ tiện nghi, một người đàn ông cao lớn đang tập trung vào việc rửa các nguyên liệu trước bồn, quay lưng về phía cô. Nồi cơm điện đã được bật lên.
Tuy nhiên, khi Mộ Du Thần đang lặng lẽ rửa nguyên liệu, đột nhiên anh cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình từ phía sau. Lập tức anh quay ra cửa và thấy Tịch Hạ Dạ đang đứng đó, im lặng nhìn anh.
Anh dừng lại một lúc. Không nói gì, anh chỉ đảo mắt trước khi tiếp tục những gì mình đang làm.
Khi anh giữ im lặng, Tịch Hạ Dạ khẽ lẩm bẩm: "Để... để tôi rửa nguyên liệu cho."
Cô thực sự cảm thấy tội lỗi khi để người đàn ông danh giá này nấu ăn. Trên thực tế, người đàn ông này là cấp trên của cô. Cô không thể chỉ ăn chực không vậy được.
Trước khi Mộ Du Thần có thể trả lời, bàn tay của cô đã chạm vào bồn rửa, nhưng một bàn tay to lớn đã rất nhanh chóng giữ cổ tay cô phía trên và chặn phía trước cô.
"Không sao đâu. Tôi là người sẽ chịu trận nếu nước chạm vào vết thương của cô đấy. Cô không thể ngồi yên một chỗ được sao?"
Mộ Du Thần cau mày, rồi anh khẽ mắng cô và lấy điện thoại của anh. "Giúp tôi lấy cái này ra để sạc. Dây cáp nằm cạnh ghế sofa. Phát chút nhạc đi. Điều khiển từ xa nằm trong ngăn kéo bàn cà phê ấy"
Tịch Hạ Dạ giật mình, thấy có một chút ủ rủ không vui giữa đôi lông mày của anh, cô rút tay về và lặng lẽ rời khỏi bếp.
Tuy nhiên, chỉ một lát sau khi giọng nói của cô phát ra ở bên ngoài. "Dường như có khá nhiều dây cáp ở đây. Cái nào là của anh vậy?"
"Bất kỳ cái nào trong số đó" anh thản nhiên trả lời.
Sau đó Tịch Hạ Dạ lấy đại một trong số đó để cắm vào, rồi cô cúi xuống kéo ngăn kéo bàn cà phê và thấy điều khiển từ xa bên trong ra.
Cô chu đáo kiểm tra nó, rồi bấm vào công tắc.
Trong đầu cô, đột nhiên có một vài tia sáng tráng lệ lóe lên khi một bản nhạc quyến rũ bắt đầu tuôn ra. Đó là một bài hát tiếng Đức rất say đắm...