Translator: Wave Literature
Màn đêm dần buông xuống và thành phố bận rộn vẫn nhộn nhịp như bao ngày. Trong văn phòng chủ tịch ở tầng 58 của Tập đoàn Quang Vinh Thế Giới.
Mộ Du Thần đứng trước cửa sổ và ánh mắt cảnh giác của anh nhìn vào vô số ánh đèn phía dưới với vẻ mặt thản nhiên. Anh châm hai phần ba điếu thuốc ở giữa ngón tay và vị thuốc lá nhàn nhạt tỏa ra trong không khí.
"Ông chủ, Thị trưởng Tịch vừa gửi thiệp mời đến. Là sinh nhật lần thứ 70 của lão gia Tịch vào cuối tuần này. Chúng ta sẽ tới dự chứ ạ?" Giọng nói của trợ lý Lịch Tư phát ra từ phía sau anh.
"Thị trưởng Tịch?"
Mộ Du Thần hơi nhíu mày khi tự hỏi về người gửi thiệp.
Đó là thị trưởng của thành phố Z, Tịch Mộ Sơn. Lão gia gia Tịch Ký Dương đã rời khỏi chính phủ. Ông ta từng làm việc ở vị trí của cựu chủ tịch bây giờ."
Lịch Tư giải thích một cách lặng lẽ: "Hồi đó, cựu chủ tịch thường gửi quà trong ngày sinh nhật của Lão gia Tịch, hoặc ông ấy sẽ tham dự chúng, nhưng bây giờ cựu chủ tịch đã ra nước ngoài và chưa chắc sẽ trở lại sớm. Thị trưởng Tịch hiện nay là người có quyền lực. Tôi đã nghe nói về việc ông ấy loại bỏ rất nhiều người khi ông ấy trở nên lớn mạnh, một vài doanh nghiệp tầm cỡ đã sụp đổ vì nó, vì vậy…"
Mộ Du Thần dập tắt điếu thuốc khi Lịch Tư dừng nói. Lúc xoay người và nhận tấm thiệp mời từ tay Lịch Tư, anh mở nó ra và liếc nhìn, rồi nhanh chóng trả lại cho Lịch Tư.
"Chúng ta sẽ gửi quà cho ông ta sau."
Sau đó, anh nhặt chiếc áo gió của mình và vắt ngang nó qua vai, rồi bước ra ngoài.
"Tôi hiều rồi, chủ tịch! Tôi sẽ gọi Ah Mo lái xe đến."
Lịch Tư nhặt chiếc cặp của mình và chạy theo anh. "Không sao đâu. Bỏ đồ vào xe. Tối nay tôi sẽ tự lái!"
Dáng người cao gầy của Mộ Du Thần biến mất sau cánh cửa cùng với mệnh lệnh của anh.
Ngược lại…
Tịch Hạ Dạ không trở về nhà sau khi rời bệnh viện T mà thay vào đó cô trở về công ty trong tình trạng kiệt sức.
Ngày mai là cuối tuần, nhưng nhanh chóng, cô đã quên mất mình đã để quên tài liệu ở văn phòng. Vì cô muốn nỗ lực nhiều hơn khi được giao cho một dự án lớn như thế, nên cô sẽ dành toàn bộ thời gian cuối tuần của mình trong việc sắp xếp lại tư duy.
Cuộc sống vẫn diễn ra dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Cô buộc mình phải chịu đựng những đau khổ và không muốn suy nghĩ về nó thêm nữa.
Văn phòng trống không khi cô trở laị. Ngoại trừ nhân viên bảo vệ và người dọn dẹp thì không còn ai khác.
Nhanh chóng cô rời khỏi văn phòng sau khi lấy tài liệu. Vào ban đêm, công ty đặc biệt yên tĩnh và cô cũng không cần đợi thang máy.
Cô xem xét tài liệu trong khi chờ thang máy, trong khi quá chú tâm vào các thông số, cô nghe thấy tiếng chuông và tiếng thang máy mở cửa nhưng không nhìn gì cả cô bước thẳng vào bên trong.
Vì quá mãi mê nghiên cứu dự án, cô không để ý cánh cửa thang máy đã kẹp gấu áo của cô. Hệ quả là cô lảo đảo với đôi giày cao gót khi bước vào bên trong.
Cô hét lên và tất cả tài liệu trong tay đã rơi lộn xộn xung quanh. Hạ Dạ nghĩ rằng mình sắp ngã thì một bàn tay đã kéo cô lại. Cô rơi vào một lồng ngực ấm áp, mùi thuốc lá tươi mát tràn ngập khoang mũi, rồi cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
"Cẩn thận chút chứ. Tại sao cô lại có thể vụng về như vậy?"
Đó là một giọng nói quen thuộc!
Tịch Hạ Dạ ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Mộ Du Thần với nụ cười tươi tỏa nắng. Đôi mắt anh trông giống như những ngôi sao ngự trên bầu trời và Tịch Hạ Dạ như lạc lối trong chúng. May mắn thay, nhờ ý chí mạnh mẽ của mình giúp cô nhanh chóng trở lại thực tại.
"Mộ Du Thần! Vì sao…không, Chủ tịch Mộ…sao Ngài lại ở lại muộn như vậy?" Tịch Hạ Dạ hơi đỏ mặt lúng túng lùi lại và hỏi.
"Có một số tài liệu khẩn cấp cần được xem xét lại. Nếu mọi người trong công ty cũng siêng năng như cô thì tôi chắc chắn doanh thu công ty sẽ tăng gấp đôi trong vòng một năm đấy."
Mộ Du Thần quay lưng với khuôn mặt xinh đẹp của cô và chú tâm nhặt lại những tài liệu mà cô đã làm rơi.
"Tôi siêng năng chỉ vì bản thân ngốc nghếch mà thôi!", Tịch Hạ Dạ bối rối trả lời. Khi cô bắt đầu ngồi xổm xuống và nhặt những thứ đã làm rơi thì một gọng nói cắt ngang cô, "Tôi sẽ nhặt chúng, giám đốc Tịch."
Một đôi bàn tay to lớn bắt đầu nhặt những tờ giấy trên sàn.
"Trợ lý Lịch?" Chỉ lúc này Tịch Hạ Dạ mới nhận ra có người khác đang ở trong thang máy.
"Giám đốc Tịch, cô thực sự là một nhân viên tận tụy đấy, bây giò mới rời khỏi công công ty." Lịch Tư mỉm cười trong lúc sắp xếp đống tài liệu lộn xộn.
"Không đâu, chỉ là tôi quên một số tài liệu và quay lại để lấy chúng mà thôi." Tịch Hạ Dạ vẫy vẫy những tài liệu đang nằm trong tay cô. Đột nhiên, cô nhận thấy giữa những thứ cô nhặt lên, có một tấm thiệp mời màu đỏ! Đó là thiệp mời của gia tộc Tịch!
Tịch Hạ Dạ sững sờ một lúc khi nhìn thấy tấm thiệp mời. Cử động của cô cũng dừng lại một giây, nhưng ngay sau đó cô đã hồi phục và đưa lại tài liệu cho Lịch Tư. Rất nhanh biểu hiện của cô đã trở lại bình thường. Tuy vậy, Mộ Du Thần sắc bén nhận ra mọi thứ khi anh đứng đó.
"Tôi xin lỗi và cũng…ổn rồi, cám ơn anh!" Tịch Hạ Dạ nhìn Mộ Du Thần và cám ơn anh sau khi nhặt xong những thứ của mình.
Biểu cảm của Mộ Du Thần trở nên ấm áp. "Cô không thể nói gì khác ngoài hai từ này sao, cô Tịch Hạ Dạ?" Tịch Hạ Dạ bối rối. Liếc nhìn sang nụ cười kỳ lạ của anh, cô suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng nói: "Cám ơn rất nhiều, Chủ tịch Mộ!"
Trước khi Mộ Du Thần có thể kịp phản ứng, Lịch Tư đã không thể nhịn được mà bật cười. Anh ta không cười vì chữ "cám ơn rất nhiều" mà là do biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Hạ Dạ thật sự buồn cười!
Tịch Hạ Dạ cảm thấy xấu hổ khi nghe thấy tiếng cười khúc khích đó. Cô quay lại mà không nhìn vào phản ứng của Mộ Du Thần và xem như cô chưa hề nhìn hay nghe thấy gì cả. Ngay lúc này, một giọng nói khiến cô cảm thấy muốn chui luôn xuống đất phát ra.