Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Chương 15: Quá say để uống tiếp (2)




Translator: Wave Literature

Chiếc xe chạy suốt chặng đường, Tịch Hạ Dạ mang theo những tài liệu về lại công ty. Vào lúc cô đi ra ngoài, đã là sau giờ làm việc, và bầu trời đã trở nên tối tăm.

Dưới văn phòng, trợ lý Hiểu Mỹ nói lời tạm biệt. "Giám đốc Tịch, tôi sẽ về nhà trước. Lái xe cẩn thận!"

Tịch Hạ Dạ nhìn vào bầu trời vẫn còn tối. Cô ấy nghĩ về nó, rồi nói, "Lên xe tôi đi. Cũng tiện đường. Tôi sẽ cho cô quá giang."

"Không cần đâu thưa Giám đốc Tịch. Dù sao thì lúc này vẫn còn xe buýt. Tôi không muốn làm phiền cô." Hiểu Mỹ cười mỉm tỏ vẻ biết ơn.

"Xe buýt thị trấn chắc giờ này khá đông đúc.Thật tình mà nói, tôi muốn đến quán trà gần chỗ của cô để uống trà", Tịch Hạ Dạ nói rất bình tĩnh trước khi lấy chìa khóa xe ra khỏi túi và ngồi vào chỗ buồng lái. Cô mở cửa và ngồi vào rất nhanh.

Hiểu Mỹ do dự một lúc trước rồi cũng quyết định bước vào ghế sau. Cô ấy thắt dây an toàn và cảm ơn với nụ cười tươi tán. "Cảm ơn Giám đốc Tịch!"

Tịch Hạ Dạ gật đầu một chút rồi đặt đĩa CD vào máy nghe nhạc trước khi khởi động xe. Sau đó, họ rời đi trên đường.

Những ca khúc phát ra từ máy nghe nhạc chính là âm thanh tuyệt vời để tăng tốc. Hiểu Mỹ nhận ra những giai điệu này rất thân quen, nhưng lại không thể hỏi tên bài hát là gì. Cô quay sang nhìn Tịch Hạ Dạ, cô ấy đang nghiêng đầu vào một tay trên cửa kính. Tay kia nắm tay lái một cách đều đặn trong khi đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng về phía trước. Một làn gió mát tiếp tục đổ vào từ ô cửa, thổi bay mái tóc đẹp đẽ của cô...

Bằng linh cảm cô cảm thấy một bầu không khí mờ nhạt, kiềm nén và hoang tàn.

Hiểu Mỹ do dự, nhưng vẫn không thể ngăn bản thân mình lại. "Giám đốc Tịch, gần đây cô kiệt sức lắm phải không? Cô có vẻ rất mệt...

Sau khi nghe điều này, Tịch Hạ Dạ đã giật mình trong chốc lát. Mắt cô tĩnh lặng nhìn Hiểu Mỹ."Tôi ổn mà."

"Giám đốc Tịch, các đồng nghiệp trong văn phòng đang bí mật nói về chị..."

Hiểu Mỹ đột nhiên muốn tìm một chủ đề để nói chuyện với cô gái bên cạnh. Mặc dù Giám đốc Tịch thường nhìn một cách vô định tỏ ra không quan tâm, nhưng cô ấy hiểu rằng Giám đốc Tịch thực sự là một người rất dễ gần và tử tế. Cô ấy rất để ý và chu đáo với cấp dưới của mình.

Khi cha cô bị bệnh và phải nhập viện, chi phí y tế đắt tiền đã khiến cô choáng váng. Sau khi Giám đốc Tịch phát hiện ra, đã đưa cho cô... 50,000 đô để giúp cô giải quyết việc khẩn cấp và cô thật sự vô cùng biết ơn Giám đốc Tịch.

Cô thậm chí còn nghe được Giám đốc Tịch của cô rất thường xuyên đến thăm các cô nhi viện để chăm sóc những trẻ em ở phía bắc thành phố. Cô ấy đã giúp đỡ họ rất nhiều.

"Họ nói gì?" Tịch Hạ Dạ đã hỏi rất rõ ràng, cô cũng biết rằng nhân viên của công ty sẽ có những tin đồn nội bộ, mà thường là về những người quản lý cấp cao, nên cô đã hỏi lại điều đó.

"Người ta nói rằng cô tài năng và xinh đẹp, nhưng lại rất bí ẩn. Họ tự hỏi cô có độc thân hay không. Rất nhiều đồng nghiệp nam trong công ty muốn tán tỉnh cô, Giám đốc Tịch, nhưng họ không dám...Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng người sẽ cưới cô chắc chắn sẽ rất tài giỏi. Người đó cũng sẽ rất may mắn..."

Cô cảm thấy Tịch Hạ Dạ quá tốt bụng vì vậy Hiểu Mỹ nói những điều này một cách quá nhẹ nhàng

May mắn?

Tịch Hạ Dạ lẩm bẩm nhẹ nhàng, rồi cô ấy cười một cách lạnh lùng. Một sự khinh bỉ vụt qua mắt cô, sau đó ánh mắt cô từ từ mờ đi.

Khi nhận ra rằng Tịch Hạ Dạ bất thình lình đã im lặng, Hiểu Mỹ đã không còn dám nói gì nữa, và chiếc xe lại rơi vào tĩnh lặng lần nữa.

Hạ Dạ đưa Hiểu Mỹ đến quán trà gần đó và lấy một ít trà lên xe. Khi cô lái xe qua một câu lạc bộ giải trí cao cấp dưới chân Emperor Entertainment City, cô dừng lại.

Mặc dù chỗ đó không phải là trung tâm thành phố, nhưng vẫn đông đúc.

Tịch Hạ Dạ bước vào trong. CLB giải trí này yên tĩnh hơn so với các câu lạc bộ khác. Cô ca sĩ trên sân khấu đang đắm chìm hát bằng tất cả trái tim hòa cùng với tiếng kèn khi có người bước vào.

Hạ Dạ có đến đây vài lần, mặc dù cô không thích đến những nơi như vậy. Nhưng nếu không phải vì cô đang cảm thấy nỗi buồn ngột ngạt trong tim, cô ấy chắc sẽ không tới đây.

Hạ Dạ ngồi ở góc tối của quán rượu... và bartender hỏi cô ấy: "Cô muốn uống gì?"

"Làm ơn cho một chai whiskey," Tịch Hạ Dạ nói nhẹ nhàng. Khi cô nhìn thấy phản ứng của người pha chế bị sốc, cô ta giả vờ nhìn xuống.

"Cô ơi, whiskey mạnh quá. Tôi nghĩ cô nên mua thứ khác. Các cô gái không gọi món này." Tay pha chế là một anh chàng đẹp trai và đang làm việc của mình khi anh ta mỉm cười và nói tiếp "Rất nhiều cô gái thích uống những thứ như Nước Mắt của một tình yêu hay gì đó. Cô có muốn thử không?"

"Không cần đâu". Tịch Hạ Dạ chỉ đơn giản nói, và cô đã đưa một bàn tay lên xoa vào thái dương, vì hiện tại cô thật sự đau.

"Thưa cô, ly whiskey của cô, cô có cần..."

Trước khi bartender ngắt lời, Tịch Hạ Dạ đã giơ tay lên để ngắt lời anh tiếp tục, sau đó cô cầm chai và rót cho mình một ly. Cô cau mày và tập trung sự chú ý của mình trở lại ly rượu của cô.

Cô uống hết một lần, sức nóng ran ngay lập tức lan khỏi cổ họng và sau đó vào ngực cô. Trong khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ cơ thể cô ấy đã bị thiêu rụi.

Ánh sáng chói lóa đó lóe sáng và thắp sáng góc âm u tối này. Trên sân khấu, từng bài hát thay đổi. Tịch Hạ Dạ không biết đã uống bao nhiêu ly, nhưng dù cô ấy đã uống bao nhiêu ly, cô ấy vẫn có thể hơi mơ một chút cảm giác đau đầu.

Có những thứ mà cô ấy muốn quên đi, nhưng cô ấy không thể xem như không có vấn đề gì. Cô ấy không chỉ không thể quên chúng mà ngay lúc này, những suy nghĩ ấy còn xuất hiện rất rõ ràng trong tâm trí cô ấy, nó chiếm lấy tất cả những sự kiểm soát trong đầu cô.

Hàn Nhất Phong cắt đứt mọi mối quan hệ với cô, cái nhìn đẫm nước mắt của Tịch Tâm Ý đang cầu xin sự tha thứ, sự thù địch của cha cô, sự thờ ơ của người mẹ kế, và sự ấm áp của gia đình dần dần phai tàn...

Cô đã tự hỏi bản thân hơn một ngàn lần làm sao cô có thể chuộc lại lỗi lầm và làm tất cả những gì tốt hơn trong quá khứ, nhưng câu trả lời của cô vẫn luôn như cũ: một bầu không khí lạnh lẽo.

Sao cô ấy có thể giữ nguyên mọi thứ, làm sao cô chuyển chúng đi được?

Cô đã cố gắng hết sức, nhưng dù cô có làm gì, cô vẫn không thể thay đổi được gì. Cô vẫn không thể làm cha mẹ mình hòa hợp, và cô không thể ép Hàn Nhất Phong quay về bên mình và yêu thương cô sâu nặng.

Có lẽ anh ta chưa từng thuộc về Tịch Hạ Dạ. Làm sao nó có thể được tính là bắt anh quay lại bên cạnh cô?

Tịch Hạ Dạ cúi đầu xuống và tự cười với chính mình. Con mắt hơi mơ hồ nhìn vào dòng xoáy nước trong ly của cô và nó thật ảm đạm với vẻ ngoài hốc hác của cô. Bỗng nhiên, cô cảm thấy thật đắng cay.

Nhìn cô kìa, Tịch Hạ Dạ...

Nhìn cô lúc này xem. Cô trông giống như một chú hề bị chôn vùi trong nước. Khi nào cô thực sự hiểu được rằng có những thứ đã bỏ đi, dù cô có cố gắng thế nào, chúng sẽ không bao giờ quay lại?

Không bao giờ quay lại...