Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát: Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng

Chương 7: 7: Cưỡng Ép 3





Diệu Hàm Nhi toàn thân mền nhũn, đã bao lần cô định ngã đổ xuống thì đều bị anh dưng lại, sau mỗi lần đó tần suất ra vào của anh hệt như ngựa đứt dây cương, khiến cho cơ thể cô cảm thấy trướng lên vô cùng.
"Anh...cầu xin anh tha cho tôi..."
Đã nửa tiếng trôi qua, vậy mà anh sinh lực anh vẫn dồi dào không có dấu hiệu trì trệ.
“Tôi...!thật sự...!rất...!rất mệt..."
Mệt...
Rất mệt...
Mệt vô cùng!
Sau bao nhiêu lần điên cuồng ra vào ra vào khiến Diệu Hàm Nhi không còn sức chống trả thân thể mảnh mai của cô bây giờ đã không còn là của chính mình cô nhắm mắt nước mắt cứ thế mà trào ra.

Nhưng Lãnh Phong Thần cũng chẳng tha cho cô mà anh gầm lên một tiếng chút hết những tinh hoa của mình vào trong cơ thể của Diệu Hàm Nhi.
Khi đã thấm mệt anh đứng dậy bỏ mặc cô và buông những lời nói vô cùng khinh miệt
“Cô lên nhớ người tôi yêu trước giờ chỉ có một người tên Hạ Hạ nên cô đừng mơ tưởng đến việc tôi sẽ yêu cô.


Loại phụ nữ như cô không xứng để sinh con cho tôi cùng lắm chỉ dùng để làm ấm giường cho tôi thôi”
Nói xong anh bước ra ngoài vứt cho cô một lọ thuốc tránh thai rồi bỏ lại cô một mình trong căn phòng chỉ còn có tiếng khóc nấc lên của cô
Diệu Hàm Nhi đau thật sự rất đau.
Sáng hôm sau, Hàm Nhi tỉnh dậy, toàn thân nhức ê ẩm, phía dưới truyền đến cơn đau rát.

Cô động đậy tay chân ngồi lên phía đầu giường, cô không mặc quần áo chỉ có chiếc chăn che đi phần cơ thể của cô, phía drap giường có một ít máu, đây là thứ mà cô giữ mười chín năm qua, bị người đàn ông cầm thú kia cướp mất trong một đêm.
Rất muốn khóc nhưng chẳng còn sức lực nữa, tối quá nước mắt cô đã cạn vì cầu xin anh rồi.

Diệu Hàm Nhi đem thân xác mệt mỏi vào phòng tắm, cô tắm sơ qua rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
"Cốc...cốc.." Lúc này cánh cửa phòng bật mở, quản gia bước vào:"Phu nhân, xuống nhà ăn sáng thôi."
Hàm Nhi thấy bà liền mỉm cười:"Bác đừng gọi cháu là phu nhân, chị cháu mới là phu nhân thực sự, bác giúp cháu giặt ga nệm ở chiếc giường này với ạ."
- "Vâng, cô xuống ăn sáng đi, để tôi sai người thay cái khác." Đêm qua bà vô tình nghe được thiếu gia "hành hạ" cô thế nào, bà làm việc ở đây ba mươi năm chưa từng thấy thiếu gia đối xử với một người phụ nữ nào như vậy.
Hàm Nhi đi xuống nhà ăn sáng, cô nhìn xung quanh:"Anh ấy đâu rồi ạ?"
- "Thiếu gia đã đi làm từ sớm." Một nữ giúp việc nói.
- “Thiếu phu nhân bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi”
Hàm Nhi nhíu mày:"Bác đừng gọi cháu như vậy nữa, cứ gọi cháu là Hàm Nhi được rồi, không thì là Tiểu Nhi, Nhi Nhi thì tùy bác, nhưng đừng gọi cháu là phu nhân nữa."
- "Được, tôi biết rồi, phu...Tiểu Nhi."
Cả buổi tối hôm qua Diệu Hàm Nhi chưa bỏ được cái gì vào bụng đã thế lại còn bị Lãnh Phong Thần hành hạ cả đêm giờ cô rất đói chỉ mong có cái gì đó bỏ vô bụng đã làm coi vui lắm rồi
Ở nhà cả một ngày quá nhầm chán cô quyết định đi dạo một vòng quanh biệt thự cho khuây khỏa.
Diệu Hàm Nhi mặc bộ đồ ngủ ở nhà chất vải làm bằng lụa trông rất thoải mái.


Thật sự cô mặc cái gì cũng đẹp không thể chê vào đâu được.

Cô dùng ít kem che khuyết điểm che đi những vết loang lổ trên cơ thể mà Lãnh Phong Thần đã thể lại.
Hôm qua không để ý đến hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy không ngờ biệt thự của hắn lại rộng đến vậy.

Thiết kế rất tinh xảo và tỉ mỉ từng mỗi một đồ dùng trong đều được thiết kế thủ công tỷ mỉ đến cái bức tranh treo ở trên phòng khách cũng là bức tranh nổi tiếng của họa sĩ người italya rất khó có thể mua được ấy vậy mà tận mắt cô được nhìn thấy nó
Chắc đi cả một ngày vẫn chưa ngắm được hết căn biệt thự penthouse này.

Nó còn rộng hơn căn nhà của cô gấp mười lần.

Trước nhà có hồ bơi, bên phải có sân chơi tập thể thao cho anh huấn luyện thân thể, còn đằng sau thì trồng rất nhiều hoa tươi.

Sân thì hầu hết được trồng bằng cỏ nhân tạo, các cây cối hàng ngày thì được người làm tỉa cắt cẩn thận.

Đi dạo nhiêu đó thôi cũng mất cả một buổi sáng.


Buổi trưa Diệu Hàm Nhi dùng bữa một chút rồi lên phòng.
Nằm trên giường cô nhìn xung quanh thấy căn phòng rộng rãi nhưng toàn là màu tối giống hệt với chủ nhân của nó.

Diệu Hàm Nhi quyết định thay áo mới cho căn phòng này, dù sao thì nó cũng là phòng của cô.
Diệu Hàm Nhi nhắm mắt ngủ một giấc, buổi chiều cô dậy trang trí lại cho căn phòng của mình có sức sống hơn, cô nhờ người đi làm đi mua hộ những gì cần thiết.

Sau hơn ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng lắp đặt, trang trí các thứ cũng hoàn thành.
Phòng ngủ này rất hợp với phong cách của cô ngọt ngào dịu dàng.

Màu hồng với màu trắng là hai màu yêu thích của cô, đã thế mỗi sáng thức dậy còn có thể ngắm bình minh hít thở không khí trong lành..