Đến lúc chuẩn bị xuất phát Hàm Nhi căn dặn và chào tạm biệt Vũ Thiên: “Con ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời vú nuôi không được chạy lung tung ra ngoài biết chưa?”
“Mẹ à! Cả ngày hôm nay mẹ đã nói hơn chục lần rồi đấy”
“Cái thằng nhóc này biết chưa hả? Mẹ lo cho con lên mới nhắc nhở con đó!” Hàm Nhi vừa nói vừa kí đầu Vũ Thiên.
“Dạ! Dạ tiểu Thiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà” cậu bé hôn “chụt” và má Hàm Nhi để cô yên tâm.
Hai người chào tạm biệt rồi Cố Tuấn Trạch đưa Hàm Nhi tới bệnh viện.
Vừa đến nơi thì đã có sẵn ba chiếc ô tô dành cho bộ đội tới đón đậu trước cửa bệnh viện và một chiếc trực thăng.
Lần này đi gồm có năm bác sĩ phụ trách trong đó Hàm Nhi sẽ là đội trưởng và bốn mươi y tá đi theo để hỗ trợ.
Lần này đi đến phía Bắc Hàm Nhi như có một dự cảm gì đó.
Trong lòng cô rất run sợ không hiểu vì sao bản thân mình lại có điềm như vậy.
Cố Tuấn Trạch như nhìn được ra anh liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô an ủi: “Đừng lo lắng sẽ không sao đâu”
Hàm Nhi ngại ngùng rút tay lại rồi cúi đầu “Cảm ơn anh! Lần này lại phiền anh đến tận nơi nguy hiểm này để hộ trợ cho tụ em”
“Không sao, anh rất vui khi được giúp đỡ mọi người và đặc biệt là phải chăm sóc cho em”
“Cảm ơn anh”
“Em đừng có suốt ngày cảm ơn anh nữa được không? Thay vì cảm ơn thì em cũng lên làm cái gì đó để bù đắp cho anh chứ”
“Vậy khi nào xong việc em sẽ mời anh một bữa, anh thấy thế nào?”
Điều mà Cố Tuấn Trạch muốn không phải cái này mà là muốn Hàn Nhi nhận lời làm bạn gái mình nhưng anh không muốn cô phải khó xử nên đành gật đầu.
Trên máy bay lúc này cũng có thủ trưởng đi theo cùng ông lo lắng cho Lãnh Phong Thần nên phải đích thân tới đó xem xét tình hình.
“Làm phiền bác sĩ Tiêu và cậu Cố đây lần này thật cảm ơn bệnh viện của cô đã cùng chúng tôi giúp sức đến phía Bắc để cứu thương thật cảm ơn.” Ông đưa tay ra bắt tay với Hàm Nhi và Cố Tuấn Trạch như một cách giao tiếp để làm quen.
Thủ trưởng là một người trung niên tầm lăm mươi tuổi trên người ông mặc một bộ quân phục treo đầy huy chương
“Không có gì đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi!”_Hàm Nhi mỉm cười mà đáp lại.
Ba tiếng sau một chiếc trực thăng dừng lại trên không trung vì ở đây không có chỗ để trực thăng hạ xuống bốn phía đều là núi rừng và cây cối.
Những người có trên trực thăng lần lượt leo xuống dưới, Hàm Nhi nhìn xung quanh đều rất ngổn ngang và mùi chết chóc hình như đây là kết quả của một cuộc chiến tranh tàn khốc mới để lại.
Một lúc sau thì ba chiếc xe ô tô quân đội cũng dừng lại các bác sĩ và y tá lần lượt xuống xe họ đi thành hàng nối đuôi nhau.
Lúc này một binh sĩ chạy tới, đó chính là Khang Dụ chạy đến chỗ mọi người để hướng dẫn Thủ trưởng và mọi người đến nơi căn cứ thì vô tình nhìn thấy Hàm Nhi
“Thiếu…thiếu phu nhân…” cậu bất ngờ mồm miệng lẩm bẩm chỉ để cho mình cậu nghe thấy.
Hàm Nhi cũng vì thế mà nhìn Khang Dụ hai người nhìn nhau, chẳng lẽ Lãnh Phong Thần hắn ta cũng đang ở đây.
Nhưng Khang Dụ rất nhanh chuyển hướng lấy lại tinh thần chào Thủ trưởng rồi dẫn mọi người đến nơi căn cứ.
Khang Dụ vừa dẫn mọi người thì đi Thủ trưởng hỏi: “Đã tìm thấy Phong Thần chưa?”
“Chưa! Chúng tôi đã cho người tìm kiếm từ lúc thiếu tướng mất tích nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tung tích gì” vẻ mặt tiều tụy của Khang Dụ nói
“Cho thêm người mau chóng tìm ra cậu ấy làm mọi cách cũng phải tìm thấy” Ông rất lo cho an nguy của Lãnh Phong Thần.
Không ngờ anh lập được bao nhiêu thành tích khủng từ trước đến nay trình độ thâm sâu vậy mà lần này lại mắc bẫy của bọn chúng.
Hàm Nhi đi bên cạnh thì nghe được.
Lãnh Phong Thần mất tích ư, tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy.
Khang Dụ nhìn qua vẻ mặt của Hàm Nhi thì thấy cô vẫn có vẻ mặt ung dung không quan tâm đến ngài thiếu tướng.
Chắc hẳn là những chuyện trước kia thiếu tướng đã gây ra làm cho trái tim của thiếu phu nhân chai sạn đi không ít.
Không còn một chút lưu luyến nào nữa mà thay vào đó là sự căm phẫn, hận thù.
Khang Dụ không nói gì thêm nữa mà dẫn mọi người đến nơi căn cứ.
Đến nơi có rất nhiều các quân sĩ đang bị thương.
Hàm Nhi và mọi người nhanh chóng chia nhau ra chữa trị và các y tá cũng cùng nhau phối hợp với các bác sĩ..