Buổi tối lần lượt bốn chiếc trực thăng lối đuôi nhau bay lên bầu trời đi trước là chiếc trực thăng của Lãnh Phong Thần tiếp đến là của Triệt Minh Vũ cứ thế mà lần lượt nối đuôi nhau.
Khí hậu bây giờ ở phía Bắc cũng rất lạnh Lãnh Phong Thần nhìn bản đồ rồi tìm một nơi có địa hình bằng phẳng sẽ lập căn cứ ở đó.
Xác định được mục tiêu bốn chiếc trực thăng dừng lại trên không lần lượt từng người leo xuống thang dây nhảy tiếp đất.
Gió đêm thổi vù vù cát bụi bay mù trời trực thăng chiến đấu rít gào trên không trung.
Lãnh Phong Thần mặc quân phục đầu đội mũ sắt đi đầu và chia binh sĩ ra mười nhóm nhỏ chia nhau ra hoạt động.
“Minh Vũ cậu dẫn hai mươi người tập kích sườn núi” Lãnh Phong Thần ra lệnh
“Được”
“Khang Dụ dẫn năm mươi người mai phục đằng sau địa bàn của họ phải nhanh chóng phá hủy hết vũ khí.
Những người còn lại mai phục xung quanh khu căn cứ.
Còn lại mấy người đi theo tôi”
Anh đã vạch ra các hướng chiến đấu
Chỉ có như vậy mới giảm được tối đa sự chết chóc của người ở đây
Thế nhưng, tình huống xảy ra sau đó khiến Lãnh Phong Thần thực sự bị đảo lộn...sự thật không như tính toán ban đầu của anh.
Người ở đây quá đông nó sẽ gây ra thương tích lớn cho những quân sĩ ở đây
Ở bên trong có năm người đàn ông cao to bọn họ đang chế tạo những vũ khí hạng nặng…bên ngoài là lính canh giữ muốn đột nhập vào rất nguy hiểm
Lúc này, truyền đến tín hiệu cảnh báo: “Nguy hiểm, nguy hiểm, con mồi đã tiến vào điểm phục kích của quân ta.”
Lãnh Phong Thần không ngờ bọn họ lại cảnh giác như vậy còn lập cả đèn báo hiệu.
Một khi có người lạ vào địa bàn của họ thì đèn tín hiệu sẽ kêu lên.
Lãnh Phong Thần leo lên trực thăng tấn công từ trên cao.
Anh quan sát một lượt nơi đây thiếu ánh sáng nhưng mùi chết chóc hiện rất rõ bên dưới.
Cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, trong tiếng tích tắc, trên mặt Lãnh Phong Thần rõ ràng xẹt qua tia mỉm cười thần bí, giọng nói trầm thấp hùng hậu giống như một làn sóng điện vô hình truyền đến bầy sói đang vận sức chờ phát động, anh tỉnh táo ra lệnh: “Tiểu đội đột kích tấn công toàn diện, không được để lọt dù một con ruồi!”.
||||| Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể |||||
Rừng núi vốn đang yên tĩnh, trong phút chốc tiếng giết rung trời, lửa đạn trí mạng chằng chịt quét ngang bầu trời.
“Con ruồi” lượn trên tầng trời thấp, tưởng rằng đã tránh được ra-đa, thần không biết quỷ không hay tiến vào doanh trại “Quân địch”, lại không ngờ đã rơi vào giữa mai phục.
Trong nháy mắt, ba chiếc máy bay trực thăng võ trang bị đánh trúng, trong tiếng nổ vang dội, rơi thẳng xuống mặt đất.
Đây là chiến trường, chung quanh ẩn giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần hấp tấp sơ suất một chút là có thể phải trả giá bằng cả tính mạng.
Là Thiếu tướng chỉ huy, anh không cho phép binh sĩ có bất cứ sơ suất nào dù là nhỏ nhất, bởi vì sơ xuất của bất kỳ một thành viên nào đều sẽ ảnh hưởng đến cả chiến cuộc.
Sai lầm ngoài ý muốn cũng không làm cho con át chủ bài doanh trại rối loạn.
Nghe được chỉ thị xong, tổ đột kích nhanh chóng điều chỉnh xếp thành hình chữ S nhanh chóng kiên quyết hướng về chiếc chiến xa.
Cùng lúc đó, xe tăng ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó lấy thế ngàn quân dốc toàn bộ lực lượng, giống như muốn nghiền quân địch thành mảnh vụn.
“Quân địch” được gọi là ‘Con ruồi’ kia dĩ nhiên cũng không phải loại dễ bắt nạt, sau khi trúng mai phục trong thời gian cực ngắn đã phản ứng lại, nhanh chóng sắp xếp đội hình chiến thuật, máy bay trực thăng võ trang lao thẳng về phía mặt đất, lập tức cùng đoàn xe tăng tạo thành thế giằng co, dường như cố ý đón mặt mà đánh.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị xẹt qua một tia cười lạnh khó thấy, Triệt Minh Vũ trầm giọng nói: “Tổng hỏa lực tấn công!” Dứt lời, hỏa lực ngụy trang thành rừng cây liền xông ra, nhắm ngay máy bay trực thăng võ trang đang bay lượn trên đỉnh đầu, pháo xe tăng cùng súng máy trong nháy mắt đồng loạt khai hỏa.
“Ầm......”
“Pằng pằng pằng......”
Biến hóa tức thì, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt.
“Chúng ta bị đánh trúng rồi!” Người điều khiển máy bay, ngón tay còn chưa kịp dùng sức mà ấn xuống, đã cảm thấy thân trực thăng bị hư nặng, bắt đầu nghiêng ngả đảo lộn, sau đó rơi xuống.
Không chỉ có mình chiếc máy bay ấy, cùng lúc đó, còn có vài chiếc máy bay trực thăng cũng bị tấn công.
Lãnh Phong Thần nhanh chóng ra lệnh hiện tại trên trực thăng chỉ có duy nhất anh và một binh sĩ lái trực thăng.
“Mau chóng lấy dù rồi nhảy xuống”
Binh sĩ nghe vậy liền lấy dù cứu sinh cả hai người cùng nhau nhảy xuống.
Dưới đất tên cầm đầu nhìn thấy trên cao có người đang bay xuống hắn giương súng nhắm đúng Lãnh Phong Thần “Đoàng Đoàng” làm thủng chiếc dù và trúng vai anh
“Hự” Lãnh Phong Thần vì mất kiểm soát và bị một nhát súng bắn trúng vai, tay cũng không còn sức lực chiếc dù cứ thế mà không còn trọng lực người anh rơi xuống một cành cây cả người đập phải hòn đá rồi ngã xuống rãnh núi
Vì ngăn chặn cùng phản công đạn bọc thép, bộ đội tinh nhuệ biệt danh “Giận dữ” đã an bài hỏa lực hạng nặng từ trước, liền tiên phát chế nhân* bắn ra mấy phát cực kỳ quan trọng, làm nhiều chiếc máy bay trực thăng của quân địch mất đi cơ hội bắn tên lửa về phía xe tăng, chiến thuật đội hình có lợi gần như đã bị hóa giải.
“Bùm” mấy tiếng nổ lớn vang lên làm cho người ta cảm thấy đất rung núi chuyển, ngay sau đó khói đặc bốc lên cuồn cuộn.
Trung tâm chỉ huy di động!
Trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, Triệt Minh Vũ thầm hiểu, anh hưng phấn tóm lấy máy truyền tin ra lệnh: “Hỏa lực chú ý, mục tiêu ngay phía trước, độ cao......!Tập trung hỏa lực tiêu diệt......”
Mệnh lệnh vừa ra, trong nháy mắt, tiếng nổ kéo dài không ngừng, giao hỏa mãnh liệt khiến cuộc chiến này tiến vào giai đoạn gay cấn, đánh thức cả vùng đất ngủ say.
Triệt Minh Vũ thấy chiếc trực thăng mà Lãnh Phong Thần ngồi đã bị nổi hắn nhanh chóng cho rút lui.
Phía bên của Khang Dụ cũng mau chóng trở lại nơi an toàn.
Toàn binh sĩ sau trận này đã bị thương khá nghiêm trọng, bây giờ trời còn chưa sáng phải mau chóng cho người chia ra đi tìm Lãnh Phong Thần.